“Tướng quân…! Tôi vô dụng quá…” - Nam thều thào nói
Lữ Mộng Quân thấy thương thế của anh nặng như thế cũng liền đưa ra lời khen.
“Thôi ngươi đừng gắng gượng cứ lo ghĩ ngươi cái đi. Việc ngươi giết được một đại cao thủ Tư Lỗ đã báo với ta rồi, tháng này ta sẽ gửi ngươi 500 Kim Tinh thạch”
Bỗng dưng Nam nắm lấy bàn tay của Lữ Mộng Quân kích động nói.
“Ngài tưởng tôi hám tiền như thế à! Tôi chỉ vì cách huynh đệ trong trại mà báo thù thôi, chút tiền này tướng quân cứ giữ lại coi như tiền bồi thường của tôi bố thí tên đạo tặc đó đi” Nói rồi Nam run run lấy ra cái mặt nạ bị vỡ nát tối hôm phục kích ra để chứng thực lời mình không nói dối.
Lữ Mộng Quân nghe thế liền cảm thấy rung động, cái tên nằm trên giường bệnh như này mà vẫn còn nghĩa khí đến như thế quả thực khó thấy. Cũng may đây là tư tưởng của người xưa, chữ tín được đặt trên hàng đầu, còn ở thời hiện đại thì mấy câu này của Nam chẳng khác nào hành động giấu đầu lồi đuôi, nói ra một câu cũng đủ khiến người ta nghi ngờ rồi.
….
Mấy ngày sau, khi những vết thương của Nam đã khỏi hẳn. Anh ngồi bắt đầu tính toán, hiện giờ thiện cảm của anh đối Lữ Mộng Quân đã đạt được tới mức có thể thực hiện bước thứ hai rồi. Nghĩ rồi làm ngay, Nam khi phục hồi vết thương đã chạy ngay ra trước lều Lữ Mộng Quân la lên một tiếng.
“Tướng quân! Ta có chuyện có muốn nói!”
Nhưng không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-thien/1068601/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.