Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, nguyên cả nhà Diệp gia bị cướp sạch chẳng còn một cái nồi niêu nào. Do hai gia chủ hôm qua uống quá say nên tên trộm dễ dàng tiến vào mà chẳng gặp khó khăn gì. Đây là lần đầu tiên mà có kẻ cướp nhà của Mạc Phàm, khiến hắn xém tí nữa là dùng cái kiếm ý của mình mà chém nát cái làng.
Nhưng được Nam khuyên nhũ hắn mới bỏ qua, dù sao bây giờ hai ngươi cũng không cần mấy thứ đồ vật đó nữa, chỉ cần vài bộ quần áo và lương khô để chuẩn bị đi một chuyến là đủ rồi, với lại số tiền Nam cất trong hệ thống là 12 ngàn Kim Tinh nên cũng chẳng cần phải lo về chuyện tiền bạc.
...
Cửu Cửu là một tên lính trực thuộc đội quân họ Lữ của tướng quân Lữ Mộng Quân. Hôm nay gã đến làng của Mạc Phàm vì muốn tuyển người cho lần đánh trận lần này, vì theo thông tin mà tình báo báo về thì bọn họ sắp phải chống lại một trong những đội quân hung hãn và thiện chiến nhất Lưu U Quốc, đội quân của Mãnh Hồ Vương.
Hiện tại thông tin này đang bị giấu kín, tránh làm cho lòng quân chao đảo, rung động, lần đi này cũng diễn ra trong bí mật.
Chờ đợi cả ngày cũng không có một người nào đến nhập quân. Cửu Cửu vừa mới ngáp một cái thì có chàng thanh niên bước đến, người hắn cao 1 thước 8, người đầy cơ bắp cộng thêm cái bộ quần áo khá là bó làm lộ lên một vẻ vô cùng cường tráng. Hắn ta bước đến trước mặt Cửu Cửu ho khan vài cái nói.
“Nghe nói Lữ tướng quân đang tuyển quân?”
Cửu Cửu không chuẩn bị, vừa nhìn một cái đã bị cái ánh nhìn ăn tươi nuốt sống của người đối diện làm cho giật mình hoảng hốt, gã sau khi lấy lại bình tĩnh đáp.
“Đu...Đúng vậy! Ngươi đến để gia nhập?”
“Ừm đúng rồi, ta đến để gia nhập”
“Được thôi, ngươi tên gì?”
“Diệp Mạc Phàm!” Nghe một cái tên mà Cửu Cửu như nghe thấy một cái tiếng sấm vậy, từng lời nói từng cử chỉ của cái tên này quả thực muốn khiến người ta muốn đái ra quần mà.
Cửu Cửu thở dài rồi ghi tên hắn vào danh sách.
...
Sáng hôm sau, khi Mạc Phàm chuẩn bị xuất phát cùng Cửu Cửu và hai người khác thì lão Bạch chạy ra. Ông ta thở hồng hộc, tuổi già sức yếu rồi mà bắt chạy hơn 500m liên tục như thế có vẻ hơi quá sức, đạt một bàn tay của mình lên vai Mạc Phàm, ông nói.
“Công việc kinh doanh đang tốt như thế mà ngươi lại bỏ đi?”
Mạc Phàm không nói chỉ lạnh lùng để thay thế mình mà tiếp lời, anh nói.
“Xin lỗi ông nhá! Từ nhỏ ta đã có một ước mơ là có thể cùng các anh hùng tài kiệt trên chiến trường mà xông pha, nên nhân dịp này Mạc Phàm ta muốn gia nhập quân đội một phen”
Nghe vậy lão Bạch thở dài, lâu lắm lão mới có hứng thú với một thương gia khác, mà giờ đây người này lại vì ước mơ từ thuở nhỏ của mình, từ bỏ con đường vinh hoa phú quý của một thương gia. Ông ta đành ngậm ngùi đưa cho Nam một cái lệnh bài nói.
“Nếu ngươi có vào kinh thành mà có ý định kinh doanh thì cứ đưa tấm lệnh bài này lên, nhất định sẽ có người bản ban ngươi thật tốt, sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi”
“Đây là.....?”

“Đây là lệnh bài của thương hội Tô Châu ở Huynh Châu Quốc, ngươi cứ tùy ý mà sử dụng. Thương hội mà có người có tầm nhìn như ngươi thì chắc chắn sẽ cùng hưng thịnh” Nghe lõ Bạch nói thế, Nam nhất thời xúc động. Anh biết cái lệnh bài này nó quý cỡ nào, tất cả nguồn tài nguyên của thương hội thu được, người có lệnh bài này đều có phần, kể cả việc đấu giá, bán hàng cũng dễ dàng hơn bao giờ hết.
“Được cám ơn phần ân tình của lão. Mạc Phàm này nhất định sẽ không quên”
Nói rồi, anh cùng Cửu Cửu cưỡi ngựa xuất phát. Đương nhiên là lúc chia tay lão Bạch phải để Nam làm, nếu không thì lộ ra sơ hở mất, nhưng cưỡi ngựa thì phải để Mạc Phàm chứ Nam mà cưỡi thì chẳng khác nào đại hiệp triều đình 10 tuổi tập tành chạy xe máy đâu. Nhưng phiến phức của hai người chưa dùng ở lão bạch, Kiều Kiều từ trong làng chạy ra chào Đại Nhân một tiếng thì mới để hai người rời đi được.
...
Đi trên đường Nam ngáp dài một tiếng chán nản, giờ này là chính là giờ linh của Phản Phản nên không thể triệu nàng ra mà nhét hành được, còn đường thì quá chán. Cây rồi lại cỏ, cỏ rồi đại đá, đá rồi đến côn trùng, côn trùng rồi lại đến cây, nhàm chán cực kỳ. Nam vốn là người ưa thích bận rộn nên cái khung cảnh này có hơi chút khó chịu với anh.
“Này đệ kể cho ta nghe về cái lần đệ gia nhập quân đội đi!”
“Huynh muốn nghe?....Thực sự muốn nghe?” Mạc Phàm có hơi chút khó hiểu khi nghe Nam nói câu này, hắn còn tưởng Nam không hứng thú với cái chuyện này chứ. Dù sao chúa toàn năng thì đâu cần quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt
“Đúng” Nam dõng dạc đáp.
“Được thôi, lần này chúng ta gia nhập quân của nữ tướng Lữ Mộng Quân! Huynh có biết nàng ta không?”
Nam lập tức lắc đầu nói.
“Không, Lữ Mộng Quân không có trong nguyên tác của huynh. Mà đệ vừa nói là nữ tướng” Vừa nói, cặp mắt của Nam rực sáng lên đầy mong chờ.
Thấy Nam như vậy, Mạc Phàm cười khổ nói.
“Đúng, nàng là nữ tướng duy nhất của Huynh Châu Quốc, một trong những tướng có chiến lược và tầm nhì đỉnh cao nhất của phàm giới. Trong lúc còn khuấy đảo thiên hạ thì đệ cũng xử dụng kế của nàng ta mà cũng đạt được những thành tựu tưởng chừng như không thể”
Nam nghe thế lại càng mong chờ hỏi tiếp.
“Thế vóc dáng, nhan sắc của nàng ta ra sao?”
Nghe câu nói này, Mạc Phàm biết tổng trong lòng Nam nghĩ gì rồi. Bản chất của một con người, Nam vẫn chưa vứt được.
“Cái này thì đệ không tiện miêu tả. Huynh khi gặp được thì mới hiểu được”
Nam nghe thế xì mũi một cái nói.
“Không cho ta chút cảm nhận gì luôn, đệ keo kiệt thế!”
“Đừng có trẻ con như thế, đệ không tiết lộ vì khi tiết lộ thì còn gì hay nữa. Cái gì càng bí ẩn thì càng đẹp, ha ha” Mạc Phàm cười khổ với cái tính hám gái của Nam, với cái tính này của anh thì không chừng đi vài bước đã bị yêu nữ giết rồi.
...

Sau 1 tháng ròng ra thì cuối cùng hai người cũng đến được doanh trại của Lữ Mộng Quân được đóng ở Thư Vẫn lâm, một trong những khung rừng nhiệt đới khá là rộng lớn. Doanh trại bên ngoài được dựng thành một hàng rào bằng những thân cây to lớn được gọt nhọn hai phần đầu để cấm xuống đất và ngăn kẻ khác trèo vào.
Doanh chính được chia làm 5 khu vực chính, khu thứ nhất được chọn làm nhà bếp, khu thứ hai dùng để tập luyện cho binh sĩ, khu thứ ba là khu bệnh xá dùng để chữa thương, khu thứ tư là khu tập thể, nơi các quân sĩ nghỉ ngơi. Và cuối cùng là khu chinh sự của tướng quân, đây là nơi mà Lữ tướng quân bàn công chuyện và xử lý công việc.
Sau khi bàn giao lại nơi ở thì Cửu Cửu rời đi, gã không muốn liên quan gì đến cái tên hỗn thế ma vương này nữa. Còn Mạc Phàm thì thở dài một cái rồi đi cất quần áo chuẩn bị cho đợt tập luyện đầu tiên trong ngày.
Hôm nay các bài tập tương đối “nhẹ nhàng” bao gồm mang 20 bao gạo chạy 300m, khi tập xong thì để một người ngồi lên rồi bắt đầu chống đẩy (hít đất) và cuối cùng kết thúc bằng một đợt tập võ nghệ suốt 5 tiếng đồng hồ đến trưa.
Ai náy khi tập xong thì chỉ muốn chết đi mà tôi, mấy cái bài tập này là cho quỷ tập chứ người tập sao được. Nhưng đối với Mạc Phàm thì tương đối nhẹ nhàng, khi tập xong hắn chỉ có chút ấn tượng: “Đúng là cường độ chẳng thua gì lúc trước khi mình gia nhập”
Tập xong thì đi ăn. Hôm nay nhà bếp mang ra ba món là nấm nướng, cá ướp muối nướng ăn kèm rau, và một chút cơm. Lần ăn này Nam muốn tài nghệ của nhà bếp ra sau nên điều khiển cơ thể mà nếm thử, mùi vị quả thực…….cực kỳ tệ. Nấm thì đã mốc, cá thì nướng không kỹ còn có cả một phần còn đỏ hồng, cơm thì khô cứng nuốt không được, kể cả rau cũng là rau héo không được tươi. Đương nhiên với vị giác của một con người hiện đại, Nam không thể chịu được bèn phun ra.
Nhưng cái hành động đó của anh đã làm một tên chiến sĩ trong trại chú ý. Gã tên là Tư Lỗ, người có quyền lực đứng thứ ba trong doanh trại, Tư Lỗ là một con người là sùng bái Lữ Mộng Quân, tất cả thứ gì nàng làm đều là tôn chỉ của gã, từ có một người trong doan trại lỡ mồn nhắc đến gia tộc của Lữ Mộng Quân liền bị gã đánh cho gãy 8 cái xương. Vì cái tính như vậy nên hành động phun đồ ăn này của Nam chẳng khác nào nhổ một bãi nước bọt vào tôn ti của Lữ tướng quân, nhỏ một bãi nước bọt vào gã.
Tư Lỗ rất chi là nóng máu nhưng mà đang giữa ban ngày, gã không tiện ra tay xử trí, dù sao Tư Lỗ gã không muốn vi phạm Binh luật do chính Lữ Mộng Quân đặt ra.

Ăn xong thì mọi người bắt đầu luyện tập thể lực, võ công. Đương nhiên không có ai tu luyện linh khí vì ở trong phàm giới mấy công pháp tu luyện mấy thứ đó phải nói là vô cùng hiếm, với lại dù có tu luyện cũng không có đủ linh khí mà tu!
Tập luyện xong thì cũng tầm 7 giờ tối, ăn tối xong thì lều ai về lều ấy. Mạc Phàm vươn vai một cái rồi bước đến cái nơi cất quân áo của mình, định chọn một bộ để đi tắm một cái cho sản khoái cơ thể. Nhưng mới mở cái tay nải của mình ra thì đập vào mắt hắn đó chính là ánh kim của Kim Tinh thạch.
Mạc Phàm ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, rõ ràng tát cả số Kim Tinh mà bọn hắn giữ đều nằm trong hệ thống của Nam rồi, không có chuyện vị huynh đệ ham tiền tài của mình bỏ quên được, rõ ràng đây là một cái bẫy.
‘Gài như ai là ai?’ - Mạc Phàm tự chất vấn
Đột nhiên Tư Lỗ bước vào, cái đầu trọc của hắn phán chiếu ánh sáng nhè nhẹ của trăng, đôi long mày rậm rạp nhướng xuống, miệng thì thở phì phò đầy giận dữ, gã nói.
“Tên họ Diệp kia! Ngươi mới gia nhập chỗ này chưa được bao lâu mà đã giở thối ăn trộm rồi, ngày hôm này vì Binh luật, Tư Lỗ ta sẽ thay tướng quân mà trừng trị ngươi”
….
Trong Thức Hải. Nam nổi giận đùng đùng, một tên trộm chuyện nghiệp như anh lại mắc lỗi sơ đẳng của mấy đứa mới vào nghề như này ư? Đây rõ ràng là một loại xỉ nhục mà.
“Tiên sư nhà ngươi! Chính ngươi mang Kim Tinh đến đây còn đổ lỗi cho ta”
“Đúng vậy, ta rõ ràng cũng nhìn vào cái ký ức của chủ nhân. Ngài nhất định sẽ không bao giờ phạm phải cái lỗi sơ đẳng như vậy!” Phản Phản góp lời, nàng ta ghét nhất là lũ múa rìu qua mắt thợ.

Còn Mạc Phàm vẫn bình tĩnh, hắn biết cái Binh luật của Mộng Quân này rất kiên kỵ việc trộm cắp, nhưng việc này có thể được tha bằng một cách!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.