“Được rồi, được rồi. Mạc Phàm hắn không phải người xấu, hắn là anh hùng là một đại anh hùng”
“Đúng rồi, Diệp ca ca là anh hùng cửu thiên lập địa. Diệp ca ca một mình đánh một đám kẻ xấu phải bỏ chạy !” - Diệp Hồng tự hào khoe với Nam.
Nghe câu nói đó, trái tim của Mạc Phàm như thắt lại. Diệp Hồng thực sự coi một Ma Vương như hắn là một anh hùng ? Nàng ta quả thực giống vơi những dân ở cái thành vô danh đó, ngây thơ như tờ giấy trắng. Một con người giết tiên tổ, trưởng môn nhân như giết gà giết kiến mà lại được gọi là anh hùng ?
Cái danh xưng anh hùng này, Mạc Phàm phải cất giữ thật kỹ. Ma Vương Thiên Tọa không phải kẻ xấu, chỉ là một cái danh hào của một vị đại hiệp mà thôi, hắn phải cất giữ nó thật kỹ để một ngày có thể cười lại với thế gian lần nữa.
Nam thấy thế chỉ biết cười, nàng ta quả thực không biết tí gì về Mạc Phàm trong tương lai cả. Mà Nam cũng mong chờ Diệp Hồng nói đúng, anh không thể đi phù trợ một tên cuồng sát đến đỉnh cao được, đấy là vi phạm pháp luật rồi.
“Thôi đi cô nương, vào bếp để ca ca này nấu cho”
“Vâng !”
Hai người vào bếp. Nam lấy từ trong hư không ra một cái tạp dề, anh mặc vào rồi điên cuồng cắt thức ăn. Con dao và Nam là hai thể nhưng là 1 thứ, con dao trên tay hắn sắc bén khò lường, nó cắt đôi một cong con cá dễ dàng, nó chặt một tảng thịt to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-thien/1068585/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.