Từ Thương Khố bước ra, Trần Dương trên tay nhiều hơn một món đồ.
Đó là một cái nhẫn màu xanh biếc, như một chiếc nhẫn phỉ thuý.
Đây chính là một chiếc nhẫn trữ vật cấp thấp mà Trần Dương dùng năm mươi điểm đổi lấy.
Chiếc nhẫn này mặc dù là nhẫn trữ vật, nhưng chỉ là loại sơ cấp. Không gian bên trong cũng chỉ có khoảng mười mét vuông không gian chứa đồ mà thôi.
Ngược lại, cách sử dụng và sự tiện dụng thì lại to lớn phi thường.
Trần Dương đã rất đắn đó mới dám cắn răng đổi lấy nó.
Đi đến linh điền, Trần Dương khẽ miết chiếc nhẫn liền có một luồng sáng loé lên.
Từ trong nhẫn bay ra chừng hai mươi gốc linh thảo. Mỗi gốc năm mươi năm tuổi. Có hai loại là Nhân Sâm và Hà Thủ Ô.
Về phần vì sao Trần Dương chọn hai loại này, có hai lý do.
Thứ nhất, Trần Dương muốn thử nghiệm hai loại dược liệu thông dụng nhất, cũng được xem là có sức sống tương đối ngoan cường, lại dễ chịu.
Tuy nói là linh điền là chuyên trồng linh thảo, nhưng Trần Dương vẫn không vội vàng trồng những thứ xa lạ mà làm quen thử nghiệm hiệu quả của nó một chút mới là chính đạo.
Thứ hai nữa, lý do mà Trần Dương muốn chọn hai loại dược liệu này chính là nếu như gieo trồng thành công, bên cạnh việc có thể tiêu thụ tạo thành sinh ý thì việc có thể cho cha mẹ và người thân sử dụng để bồi bổ sức khoẻ mới là lý do quan trọng nhất.
Lần này, Trần Dương cũng không chờ đến đêm đám phạm nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/77422/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.