Trần Dương tính toán một chút, liền hỏi Khí Linh: - Hiện tại điểm công đức của ta là bao nhiêu? - Bẩm đại nhân, ngài vốn có bảy trăm tám mươi điểm công đức, sau khi hao tốn một trăm bốn mươi điểm trong thương khố thì còn lại sáu trăm bốn mươi điểm. - Ừm. Ngươi có biết cách nào khác ngoài việc trồng dược thảo mà có thể cải tạo phẩm chất linh điền không? - Bẩm đại nhân, cách thì có rất nhiều. Chẳng hay đại nhân muốn hỏi cách nào? - Cách nào mà hiện giờ ta có thể thực hiện ấy! Trần Dương buồn bực đáp. Khí Linh không để ý đến sự buồn bực của Trần Dương mà yên lặng một chút thì nói: - Bẩm đại nhân. Trong các loại phương pháp, có một loại phương pháp trước mắt đại nhân có thể thực hiện được. Đó chính là nuôi linh thú. Trần Dương nghe vậy liền ngẩn ra. - Nuôi linh thú? - Phải, trong các loại linh thú thì có một loại linh trùng gọi là Linh Khâu. Loại trùng này hay được tu sĩ dùng để cải thiện linh điền, nuôi trồng linh hoa linh thảo rất là hữu dụng. Trần Dương nghe vậy hai mắt sáng lên, liền bấm vào mục Linh Thú bắt đầu tìm kiếm. Chốc lát sau, cái tên Linh Khâu liền hiện ra, Trần Dương không chút do dự bấm vào. ‘Linh trùng Linh Khâu. Chiều dài một tấc, nhanh nhẹn vô cùng. Yêu thích sinh sống nơi có dược thảo. Bình thường trốn trong lòng đất, trời sinh bản tính nhút nhát sợ chết, tính cảnh giác cực cao. Khó lòng sở hữu, là một loại linh trùng được yêu thích.’ Trần Dương nhìn giới thiệu xong lại nhìn giá cả, không quá đắt, một con Linh Khâu cấp thấp nhất chỉ tốn có hai trăm điểm công đức mà thôi. Nhìn cái giá cả này, Trần Dương có chút do dự, nhưng cuối cùng cắn răng xuất ra hai trăm điểm công đức đổi lấy. Vửa chọn đổi xong, trước mặt Trần Dương liền xuất hiện một quầng sáng hình quả cầu chậm rãi lưu động. Trên bề mặt quả cầu hiển hiện lên ánh ngũ sắc chớp động một cái, sau đó hé mở ra. Trần Dương nhìn tới liền thấy một con trùng trắng noãn đang lơ lửng nơi đó, hai mắt nó lúc này đảo quanh, lại lộ ra một tia thân thiết với Trần Dương. Trần Dương mặc dù không phải nữ nhân, nhưng nhìn con Linh Khâu này cũng phải động lòng yêu thích. Hắn không nhịn được đưa tay tới, con Linh Khâu liền nhẹ nhàng rớt xuống bàn tay của hắn, rồi nhanh chóng dùng thân thể tròn trùng trục nhúc nhích nhúc nhích bò dọc theo cánh tay của Trần Dương lên tới bả vai, ra sức dùng cái đầu trắng noãn bóng loáng cọ cọ lên mặt Trần Dương. Trần Dương thích chí cười hắc hắc, lại dùng tay chọc chọc đùa giỡn với nó một chút. Mà trong đầu Trần Dương lúc này cũng đã có phương pháp điều khiển cũng như sử dụng con Linh Khâu này. Hai chân hắn nhanh chóng đi đến bên Nông Trang. Nhìn nhìn Nông Trang trước mặt, Trần Dương liền nói với Linh Khâu: - Sau này nơi này là nhà của ngươi, xuống làm quen đi. Nói xong, Trần Dương vung tay thả nó xuống. Linh Khâu dường như nghe hiểu ý của Trần Dương, liền hoá thành một vòng sáng nhập vào lòng đất không thấy bóng dáng. Trần Dương lúc này có một cảm giác tâm linh tương thông với Linh Khâu, cảm nhận được nó truyền đến cảm giác thích thú khi được tự do trong lòng đất. - Xem ra loại linh trùng này rất thích môi trường đất không phải giả. Thôi được rồi, đầu tư cho nó một chút vậy. Trần Dương cắn răng, đi đến Thương Khố đổi một gốc dược thảo trăm năm tuổi trị giá đến hai mươi điểm công đức đem đến làm phần thưởng cho Linh Khâu, rồi dặn dò nó nếu cải tạo đất thật tốt thì sẽ có thưởng thêm. Linh Khâu sau khi ôm lấy gốc dược thảo kia thì sung sướng truyền đến ý niệm quyết tâm sống chết cũng phải cải tạo đất thật tốt. Làm cho Trần Dương nhìn thấy bộ dáng này của nó cũng phải phì cười ha hả. Tính đi tính lại, hiện giờ Trần Dương còn lại bốn trăm hai mươi điểm công đức. Mặc dù chỉ thoáng cái đã xài hết một nửa điểm công đức kiếm được, Trần Dương vẫn cho rằng rất đáng giá. Rời khỏi Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương bắt đầu tĩnh toạ tu luyện. Hiện giờ, việc ngủ đối với Trần Dương không còn nữa mà thay vào đó là tĩnh toạ thổ nạp, hấp thụ thiên địa linh khí. Tinh thần của Trần Dương cũng không vì không ngủ mà tạo thành mệt mỏi gì, ngược lại, việc thổ nạp càng làm cho Trần Dương cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Thời gian trôi qua mau. Từ hôm nọ Trần Dương có nhìn thấy một cái lồng sáng trên hành lang ký túc xá số ba thì sau đó hắn cũng có vài lần để ý đều không thấy lại chuyện kỳ lạ đó nữa. Cuộc sống cũng theo đó mà bình thản hơn rất nhiều. Trần Dương cũng dần dần mài luyện tâm tính, không nóng vội hay gấp gáp cái gì mà luôn giữ trạng thái tâm bình khí hoà. Ngoài thời gian đi làm thì cũng chỉ lẳng lặng đả toạ thổ nạp, hầu như không chú ý đến chuyện khác. Mà trong thời gian này, điều kỳ lạ là Trương Thái cũng không có tìm Trần Dương đi ra ngoài hú hí. Chỉ thỉnh thoảng Trần Dương gọi điện hỏi thăm thì nghe tiếng báo bận, cho nên Trần Dương cũng nghĩ Trương Thái bận việc gì đó bèn không tiếp tục gọi nữa. Lại nói, trong khoảng thời gian này, đám phạm nhân lao động trong Nông Trang thoáng cái tăng lên đến bảy người. Mà bảy người này, tất cả đều không nhìn rõ mặt của nhau. Mặc dù làm việc chung nhưng không được nói chuyện với nhau, càng không thấy rõ hình dáng của nhau. Sau khi đến nơi này, hầu như ai cũng đều trải qua một hồi sấm sét rèn luyện cho thu liễm lại. Cao Thông là phạm nhân đầu tiên, cũng được xem như có chút ‘thâm niên’ cày ruộng trong Nông Trang. Hôm đầu tiên khi đám người lưu manh đến nơi này, nhìn trận trận lôi quang oanh bọn hắn nhìn không ra hình dạng con người, Cao Thông bỗng cảm thấy trong lòng khoan khoái vô cùng. Mặc dù tay đang cầm cuốc dọn đá sỏi, nhưng miệng hắn lại nở nụ cười sung sướng thì thấy kẻ khác còn thảm hơn hắn trước kia. Mà trải qua thời gian lâu như vậy, Cao Thông cũng dần thích ứng được việc hàng đêm đến nơi này lao động. Lại nói, Nông Trang nơi này từ khi có Linh Khâu xuất hiện, mặt đất dần dần bớt đi sự khô cằn, mà toát ra vẻ màu mỡ. Mặc dù chưa có sinh vật nào phát triển, nhưng độ màu mỡ của đất cũng làm cho đám phạm nhân lao động cảm thấy bất ngờ. Nhờ đó mà công việc của bọn họ cũng cảm giác thuận lợi hơn. Mà trong thời gian đám phạm nhân làm việc, Trần Dương trước sau không hề đi đến nơi này. Chỉ có thời gian ban ngày, hắn mới vào kiểm tra tình trạng lao động. Nếu có chỗ nào chưa hài lòng, Trần Dương liền dặn dò Khí Linh chú ý một chút. Cuộc sống cứ trôi qua như vậy. Thoáng cái đã đến kỳ nghỉ Tết. Trong khoảng thời gian này, công tác của Trần Dương rất được cao tầng trong Trường Đại học Nam Kinh hài lòng. Bởi vì có mối quan hệ của Trương Thái, cho nên có một ít tiếng nói tốt làm cho Trần Dương được lãnh thưởng Tết cũng rất khả quan. Cầm số tiền mà chính mình lao động vất vả có được, Trần Dương cảm thấy đáng quý vô cùng. Bởi vì lý do đặc thù, cho nên Trần Dương mặc dù đã lãnh lương thưởng cuối năm và tiền thưởng, nhưng phải đi trực thêm vài đêm nữa mới được nghỉ. Vì vậy, Trần Dương đã chuyển tiền về cho gia đình mua sắm chuẩn bị đón tết. Mẹ hắn nhận số tiền kia thì lập tức nói cái gì cũng không xài, nói là để dành làm của hồi môn cho hắn. Lại nói ẩn ý rằng đã có mối lái nào đó chuẩn bị cho hắn đi xem mắt trong Tết này. Cảm nhận được sự ham muốn bồng cháu của cha mẹ mình, Trần Dương cũng chỉ đành cười trừ. Thân làm con cái, chuyện này dĩ nhiên là chuyện bổn phận. Nhưng Trần Dương dù sao cũng có một thân phận khác. Hơn ai hết, Trần Dương hoàn toàn hiểu cuộc sống của hắn từ khi có Phán Thần Hệ Thống thì đã không còn thuộc về người thường nữa. Một khắc khi trở thành một tu sĩ, Trần Dương mặc định đã nói cho bản thân một câu là không vướng vào tình ái. Bởi vì hắn rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa, sau này theo tu vi và thân phận ngày càng cao, tuổi thọ của Trần Dương và gánh nặng trên người sẽ không cho phép hắn lấy một phàm nhân làm vợ. Bản thân có thể vượt qua năm tháng, nhìn cha mẹ, vợ con thậm chí cháu chắt cũng theo đó lần lượt ra đi, Trần Dương cho rằng bản thân hắn không đủ lạnh lùng để làm như vậy. Bởi vậy, khi cha mẹ nhắc đến chuyện lập gia đình, Trần Dương cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện. Nếu như trong nhà sắp xếp xem mắt, thì Trần Dương tất nhiên không cự tuyệt, nhưng quyền quyết định dù sao vẫn nằm trong tay của hắn. Gác lại chuyện này, Trần Dương lại như hàng ngày đi vào trong Phán Thần Hệ Thống. Cách đây một tuần, Khí Linh đã truyền ý niệm cho Trần Dương rằng mảnh đất trong Nông Trang có một bộ phận đã được thay đổi phẩm chất, đủ để trở thành một mảnh linh điền có thể trồng dược thảo chừng năm mươi năm. Rõ ràng, hiệu quả cải tạo đất đai của Linh Khâu không phải thấp. Nhưng Trần Dương cũng biết nó không phải vạn năng. Diện tích toàn bộ Nông Trang không hề nhỏ. Ngay cả bản thân Trần Dương nhìn cũng không thấy điểm cuối, không biết được nó rộng lớn bao nhiêu, thì một con Linh Khâu cấp thấp không thể nào trong thời gian ngắn cải tạo toàn bộ được. Vậy cho nên, Trần Dương sớm đã phân phó nó tập trung cải tạo từng khu vực nhỏ một. Nhờ vậy, hiện giờ mới qua mấy tháng, Trần Dương đã có một mảnh nhỏ linh điền tạm đạt chuẩn. Trần Dương không chút chần chừ động niệm đi vào bên trong Phán Thần Hệ Thống. Đi tới nơi mà Trần Dương cố ý cho Linh Khâu cải tạo thành linh điền, hắn liền nhìn thấy một mảnh đất nhỏ chừng một trăm mét vuông. Nơi này ban đầu được đào lên, sau đó dùng đá để ngăn cách với khu vực chung quanh. Hiện giờ, Trần Dương vừa nhìn tới liền nhận thấy sự khác biệt giữa đất trong chỗ này với chung quanh. Có thể nói là khác biệt hoàn toàn. Mỉm cười hài lòng, Trần Dương liền xoay người đi đến Thương Khố. Hắn muốn đổi cây giống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]