Cao Thông run rẩy qua đi, liền lập cập đánh hàm răng quỳ xuống nói:
- Bẩm…bẩm đại nhân, ta…ta biết tội.
Quả thực, Cao Thông là bị hù cho giật mình, chút tâm lý phản kháng hoàn toàn bị đè ép. Mọi việc cho đến lúc này thoát ly mọi hiểu biết của hắn.
Cao Thông lúc này nghĩ bản thân mình đã chết rồi, trước mặt Diêm Vương mà không nhận tội thì đơn thuần là tìm khổ, cho nên không cần gặng hỏi gì liền ngay lập tức nhận tội.
Tuy nhiên, gã cũng không có nói gì thêm mà cắn răng nhận tội trạng của mình.
Trần Dương nghe gã chủ động nhận tội thì cười lạnh, lại nói:
- Tốt, thành thật nhận tội là tốt. Xét thấy thái độ ngươi thành khẩn, lao động khổ sai tám năm. Ngươi có lời gì để nói không?
- Tội dân xin nhận phạt!
Cao Thông đầu óc trống rỗng, thụp xuống vái một vái.
Trước mặt Trần Dương đột nhiên xuất hiện một cuốn sổ màu xanh xám. Quyển sổ này sau khi hiện ra liền lật đến trang thứ nhất.
Trần Dương nhìn lại, thấy bên trên đã có hiện tên tuổi Cao Thông, kèm theo tội trạng và nội dung hình phạt mà Trần Dương vừa nêu. Phía dưới cùng lại có một dòng chữ: ‘Phán Quan Chi Ấn’ kèm theo một khoảng trống.
Trần Dương thấy vậy thì linh cơ khẽ động, lấy ra quan ấn ấn xuống một cái.
Tờ giấy vừa đóng ấn xong liền phát sáng một cái, rồi ảm đạm xuống như chưa từng có chuyện gì.
Lúc này, bên tai Trần Dương lại vang lên âm thanh:
- Đại nhân, sắp xếp phạm nhân lao động thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/77414/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.