Chỉ thấy nơi đó có một bóng người mờ ảo, điệu bộ thướt tha lồi lõm mê người. Nếu như không phải người này gương mặt mờ ảo gần như trong suốt thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.
Thế nhưng, thứ Trần Dương chú ý nhất không phải dáng người tuyệt mỹ của nàng, mà là hành động chặn ngang đường đi của nàng trước mặt hắn.
Chỉ thấy ngay khi Trần Dương cách nàng chừng năm mươi trượng, đột nhiên nàng chặn ngang trước mặt hắn, ánh mắt nhìn tới không nói một lời.
Trần Dương nhìn nhìn, hơi suy nghĩ một chút liền lấy thêm Quan Ấn ra.
Nàng ta nhìn màng sáng do Thông Hành Phù bao phủ Trần Dương, ánh mắt nghiền ngẫm. Sau khi nhìn thấy Quan Ấn của Trần Dương thì hơi lùi lại, ngẫm nghĩ một chút đột nhiên cất giọng nói âm u như vọng về từ cõi xa xăm:
- Đại nhân tại sao không đi vào Âm Phủ mà lại đến đây. Không biết có chuyện gì hay không? Ti chức là Tiêu Thuý, là thủ quan trấn giữ nơi này, mong đại nhân lượng thứ vô lễ!
- Thì ra là Tiêu đại nhân. Ta đang có chút việc cần đi ra ngoài một chuyến.
Trần Dương bình tĩnh nói.
Thực ra trong lòng hắn cũng khá lo lắng. Bởi vì đối với một kẻ chân ướt chân ráo như hắn mà nói, nơi này có quy định hay luật lệ gì thì hắn hoàn toàn không hay biết gì.
Chỉ thấy Tiêu Thuý sau khi nghe Trần Dương nói xong thì đáp:
- Đại nhân, phía trước hiện đang có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335326/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.