Ba người cùng nhau đi đến trước một căn phòng có lối trang trí đơn sơ thanh tĩnh, bất quá Trần Dương cũng đã thông qua thần thức mà phát hiện bên trong phòng này đang có một cao thủ Kết Đan Kỳ ngồi đả toạ bên trong.
Trong phủ viện nhỏ bé này, chỉ có một cao thủ Kết Đan Kỳ cùng với vài người gia nô phàm nhân. Dù nhìn như thế nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.
Bất quá, Trần Dương thì lại trước sau bình tĩnh, chỉ đứng trước cửa căn phòng, đến một bộ ghế đá gần đó ngồi xuống.
Lúc này, Bạch Chính và Thẩm Lan lại vòng ra phía sau đứng, bộ dáng lấy Trần Dương làm chủ.
- Đạo hữu tới chơi, lão hủ không kịp tiếp đón, xin thứ lỗi.
Ngay lúc này, một tràng cười tự tin truyền ra.
Tràng cười này tựa như mang theo âm ba công kích, vừa truyền tới liền làm cho Thẩm Lan cảm thấy đau đớn não hải, nhưng rất nhanh liền cảm thấy một cỗ lực lượng ôn nhu bao bọc lấy nàng, làm cho nàng không còn cảm giác khó chịu gì nữa.
Mà tràng cười bên trong cũng dứt. Chỉ thấy một lão đạo sĩ từ bên trong bước ra. Người này vừa bước ra, đột nhiên sắc mặt Trần Dương mỉm cười thần bí, cũng không đứng dậy mà nói:
- Đã lâu không gặp, phong thái đạo hữu vẫn như xưa!
- Hắc hắc, ta cũng không ngờ, ngày đó gặp nhau sơ sài mà đạo hữu vẫn còn nhớ ta. Thật là vinh hạnh. Bất quá, không biết hôm nay đạo hữu đến tệ xá là có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335283/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.