Trong lúc Trần Dương và Thẩm Lan đang nói chuyện thì phía bên ngoài đột nhiên có một đứa trẻ chạy vào nói:
- Thẩm nương, người xấu lại tới.
Trần Dương đảo mắt liền thấy có một nhóm ba đại hán mặt mài bặm trợn đi tới, nhưng vẫn hỏi:
- Cháu bé, người xấu là ai?
- Thúc thúc, người xấu là người cứ mỗi tháng đến một lần đánh Thẩm nương, sau đó có tiền thì mới chịu rời đi, nếu không sẽ phá phách nơi này. Bọn cháu rất ghét người xấu.
Đứa trẻ nhìn Trần Dương, thấy dáng vẻ hắn ôn hoà thì liền quẹt mũi nói.
Mà Thẩm Lan thì hơi nhíu mài nhìn đứa bé kia, bảo nó lui ra rồi nhìn Trần Dương nói:
- Trần sư huynh, ta biết hiện tại sư huynh có lẽ tu vi càng thêm mạnh mẽ. Thế nhưng những người này thực ra đều là do bên Nam Nhạc Phái phái tới gây sự. Chỉ cần ta phản kháng thì chắc chắn sẽ không giữ nổi tính mạng, mà bọn họ cũng có thể phủi tay sạch sẽ. Sư huynh hiện giờ thân phận đã khác, không nên vì chúng ta mà vướng vào ân oán với đại môn phái như Nam Nhạc Phái. Chuyện năm xưa sư huynh giao cho, chính là một vinh dự mà Thẩm Lan cả đời cũng không hối hận, được chăm sóc lũ trẻ vô gia cư này làm cho ta cảm thấy rất an ủi.
- Thẩm sư tỷ không cần nói nữa. Tự ta biết suy xét, hiện tại chúng ta ra ngoài. Ta cũng muốn xem, Nam Nhạc Phái có thể gọi đến mặt hàng gì để làm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335280/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.