Chương trước
Chương sau
Trần Dương vừa đến, tâm niệm vừa động liền đi đến một khu vực hoang vắng.

Nơi này có một rừng trúc, phía xa xa có một con suối nhỏ chảy len lỏi qua chung quanh, coi như là có chút đặc sắc.

Bước chân chậm rãi đi theo con đường mòn xuyên qua rừng trúc, cảm nhận âm thanh kẽo kẹt do gió thổi xuyên qua mấy thân trúc làm cho chúng vặn vẹo run lên từng hồi, Trần Dương bất tri bất giác bước chân chậm lại, cảm nhận một thoáng yên bình khó tả.

Trần Dương vừa đến thì đã truyền ý niệm cho Bạch Chính nói rõ địa điểm mình đang đứng rồi, chỉ cần Bạch Chính chạy đến thì chắc chắn sẽ tìm được hắn. Vì vậy mà Trần Dương nhất thời cũng không quá vội vàng.

Con đường này hơi dốc, một mình Trần Dương đi lên cũng có chút cô quạnh.

Lát sau, từ phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng vù vù, quang hoa tán đi liền có một thân ảnh hạ xuống, chính là Bạch Chính.

Bạch Chính lúc này mặc quan phục chỉnh tề, ánh mắt sắc bén, lộ ra phong thái của một người từng trải, chỉ vừa đáp xuống trước mặt Trần Dương liền cung kính hành lễ:

- Ti chức Bạch Chính tham kiến đại nhân!

- Miễn lễ, nhìn bộ dáng của Bạch Cẩm Y Vệ chắc là có quyết định rồi?

Trần Dương như cười như không hỏi.

Cẩm Y Vệ Bạch Chính quỳ xuống nói:

- Thuộc hạ cả đời xin đi theo phò tá đại nhân, tuyệt không có nửa câu do dự. Xin đại nhân minh giám!

- Được rồi, nếu như đã đem chuyện tình bên thân giải quyết được thì tốt.

Trần Dương cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói rồi hỏi tiếp:

- Bạch vệ, chuyện tình Truyền Tống Trận ngươi lo tới đâu rồi?

- Bẩm đại nhân, ta đã lo liệu xong. Ta lấy lý do cần đến Vô Biên Hải để thực hiện một nhiệm vụ bên trong môn phái nên đã xin được Truyền tống lệnh, chỉ có điều phải phiền phức đại nhân ẩn thân bên người ti chức, có như vậy thì cũng có thể tránh thêm một vài rắc rối không đáng có.

- Được rồi, đây là chuyện nhỏ, ngươi không nói ta cũng sẽ làm vậy. Bất quá, địa điểm đó nằm ở đâu? Có xa nơi này hay không?

- Đại nhân, nơi kia cách nơi này tương đối gần, chỉ khoảng nửa ngày phi hành. Nếu đại nhân không phiền, hiện giờ chúng ta có thể trực tiếp xuất phát.

Bạch Chính gật đầu nói.

Trần Dương đang muốn nói gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai đạo độn quang vượt qua trên đầu, chớp loé một cái đã biến mất nơi chân trời thì hai mắt nhíu lại, một tia kỳ quái hiện lên trên khuôn mặt.

Cẩm Y Vệ Bạch Chính thấy vậy thì hỏi:

- Đại nhân, có chuyện gì sao?

- Không có gì, chỉ là vừa rồi phát hiện hai vị cố nhân bay ngang qua mà thôi.

Trần Dương sờ sờ cằm, ánh mắt loé lên tia nghi hoặc trả lời.

Chốc lát sau, Trần Dương và Bạch Chính cũng hoá thành hai đạo độn quang một trước một sau biến mất nơi chân trời.

Nửa ngày qua đi, thân ảnh Bạch Chính đột nhiên xuất hiện ở một khu quặng mỏ được canh gác sâm nghiêm.

Đứng phía trước là hai gã Trúc Cơ Kỳ đang ngồi nhỏ giọng nói chuyện gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tới.

Người vừa hạ xuống là Bạch Chính.

Hai người này ngay lập tức đứng dậy tiến tới. Khi nhìn thấy rõ ràng tu vi của Bạch Chính và lệnh bài môn phái bên hông thì thái độ ngay lập tức cung kính nói:

- Đệ tử tham kiến sư thúc. Xin hỏi sư thúc đến đây có gì sai bảo?

- Hai vị sư điệt không cần khách sáo. Hôm nay ta nhận mệnh sư môn muốn truyền tống đến Vô Biên Hải để làm vài việc, đây là Truyền tống lệnh, mời hai vị sư điệt kiểm tra lại.

Bạch Chính mặt trầm như nước, không có chần chừ lấy ra Truyền tống lệnh đặc chế của môn phái đưa ra.

Hai người kia mắt chỉ liếc qua một cái, lập tức khom lưng nói:

- Sư thúc, không cần kiểm tra. Lệnh bài của sư thúc đưa ra thì tất nhiên là thật rồi, không cần kiểm tra.

Bạch Chính nghe vậy thì cũng nhẹ nhàng thu lại Truyền tống lệnh rồi nhàn nhạt nói:

- Nếu vậy thì làm phiền hai vị sư điệt dẫn ta vào bên trong gặp Thủ hộ sư thúc.

- Tất nhiên là được, để ta dẫn sư thúc vào.

Một trong hai gã đệ tử nói rồi tiến tới dẫn Bạch Chính đi vào bên trong. Khi đi vào bên trong này, Bạch Chính liền cảm nhận được vô số đạo thần thức Kết Đan Kỳ và cả trận pháp cấm chế dao động, chứng tỏ nơi này được bảo vệ cực kỳ sâm nghiêm.

Sau khi đi qua mấy đoạn ngoằn ngoèo, Bạch Chính đi đến một gian phòng có chút rộng rãi. Bên trong có một cánh cửa đá ở góc phòng và giữa phòng có một người đang ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn.

Bạch Chính thấy người này, ngay lập tức cung kính chắp tay nói:

- Đệ tử Bạch Chính tham kiến Thu sư thúc.

Người kia nghe vậy mở mắt ra nhìn Bạch Chính rồi khép mắt lại, bộ dáng lười biếng nói:

- Bạch sư điệt đến đây là có việc gì?

- Bẩm sư thúc, ta nhận nhiệm vụ đến Vô Biên Hải thu thập một số tài liệu yêu thú đặc biệt. Xin sư thúc thành toàn.

- Truyền tống lệnh đâu?

- Mời sư thúc xem qua.

Bạch Chính nói xong cung kính đưa đến một cái lệnh bài.

Người kia nhẹ nhàng phẩy tay một cái nhiếp lệnh bài vào trong tay đảo thần thức qua rồi gật đầu, đứng dậy nói:

- Đi theo ta! Còn ngươi lui ra đi.

Đệ tử trông coi Trúc Cơ Kỳ nọ nghe vậy vội vàng gật đầu lui ra.

Người kia dẫn Bạch Chính đi đến cánh cửa đá, vung tay điểm tới một cái lập tức cửa đá này biến mất, thay vào đó là một đoàn quang mang lấp loé. Hiển nhiên, cánh cửa này chỉ là huyễn tượng, chân chính lối đi vào Truyền Tống Trận còn phải vượt qua một trận pháp bảo vệ cần có thủ pháp đặc biệt mới mở ra được.

Tổn hao chút công phu chừng vài nhịp thở thì vị Thu sư thúc này mới đem cánh cửa mở ra, để lộ một lối đi nhỏ.

Thu sư thúc đi vào trước, còn Bạch Chính đi theo sau.

Hai người đi qua một lối thông đạo nhỏ dẫn xuống bên dưới, qua một thoáng liền nhìn thấy xuất hiện một bình đài nhỏ, bên trên có đặt một cái Truyền Tống Trận hình lục giác nằm im lìm.

- Bạch sư điệt, lát nữa ta thi pháp thì ngươi cứ cầm lệnh bài đi vào bên trong là được. Nên nhớ, đây chỉ là Truyền Tống Trận một chiều, nếu muốn trở về môn phái thì phải tìm đến phân tông của bổn môn để Truyền tống trở về. Chỉ cần đem lệnh bài thân phận của ngươi ra là được.

Thu sư thúc nhìn mặt thì lạnh lùng nhưng cũng có chút chu đáo, dặn dò Bạch Chính.

- Đa tạ sư thúc nhắc nhở, đệ tử nhất định chú ý cẩn thận.

Bạch Chính nghe vậy thì tâm thần run lên, vội vàng lộ ra sắc mặt biết ơn, cung kính cảm tạ.

- Ừm, được rồi.

Thu sư thúc thấy Bạch Chính khiêm tốn hữu lễ thì hài lòng gật đầu, hai tay liền bắt quyết, kích phát Truyền Tống Trận.

Chỉ thấy Truyền Tống Trận vốn im lìm lập tức toả ra quang mang mờ mờ, tiếng ông ông nhanh chóng vang lên.

Nhìn thấy đạo bạch quang nhanh chóng bào phủ toàn bộ Truyền Tống Trận lục giác, Thu sư thúc liền nhìn Bạch Chính nhẹ gật đầu.

Bạch Chính thấy vậy thì cầm trên tay Truyền tống lệnh rồi chắp tay nói:

- Đệ tử đi trước, cáo từ sư thúc!

Nói xong, thân ảnh của Bạch Chính loé lên liền xuất hiện bên trong Truyền Tống Trận rồi chớp nhoáng một cái, thân ảnh của hắn dần mờ nhạt rồi biến mất bên trong.

Thu sư thúc nhìn thấy Bạch Chính rời đi thì thu hồi pháp quyết trong tay, ánh mắt thâm sâu nhìn vào bên trong Truyền Tống Trận, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Không biết người kia là ai, nhưng thôi, ài, cứ xem như không biết là được.

Nói xong, Thu sư thúc liền xoay đầu đi ra khỏi thông đạo.

...

Vô Biên Hải.

Quang Sa Đảo.

Nơi này là một vùng biển tương đối yên bình. Bởi vì lý do nơi này nguyên rất thiếu thốn, linh khí trong thiên địa vô cùng mỏng manh cho nên rất ít hải thú cũng như tu sĩ thèm đến, chủ yếu là một ít thương nhân qua lại dần dần ghé vào Quang Sa đảo nghỉ ngơi, cho nên hình thành một ít hộ dân cư ngụ tại đây mà thôi.

Mà Quang Sa Đảo tuy tài nguyên thiếu thốn nhưng phong cảnh cũng có vài phần đặc biệt.

Đảo này có diện tích tương đối rộng, có một bờ cát trải dài bao phủ chung quanh. Bất quá không biết vì lý do gì mà mặc dù là ở trong ban đêm thì bờ cát bao quanh đảo này lại phát sáng lên, khiến cho dù tàu thuyền ở phía xa thì cũng thấp thoáng nhìn thấy được mà xác định phương hướng. Lâu dần tạo thành cái tên Quang Sa Đảo.

Mà một ngày này, cách Quang Sa Đảo chừng mấy chục dặm, trời xanh mây trắng, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt biển tạo thành từng con sóng nhỏ lao xao trên mặt biển, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho mặt biển lúc này tựa như những ngôi sao lấp lánh rạng ngời.

Trong khung cảnh này, đột nhiên không trung vang lên tiếng ầm ĩ, từ không gian có một chùm bạch quang bằng nắm tay loé lên.

Chỉ trong chớp mắt liền hoá thành một chùm bạch quang to lớn, chớp động qua đi liền có hai đạo thân ảnh hiện ra.

Hai người này vừa hiện ra thì bạch quang liền tiêu tán, để lộ hai thanh niên trẻ tuổi.

Chính là Trần Dương và Bạch Chính!

Hai người vừa hiện ra, Trần Dương liền đảo mắt qua một chút rồi nhìn Bạch Chính nói:

- Bên kia có một hòn đảo. Ngươi tạm thời vào Phán Thần Hệ Thống, ta sẽ đi thăm dò vị trí rồi sắp xếp cho ngươi sau!

- Tuân lệnh đại nhân.

Bạch Chính cung kính nói. Lời vừa nói xong lập tức thân ảnh tiêu thất tại chỗ.

Trần Dương đảo mắt thu lại tu vi chỉ còn Trúc Cơ Sơ Kỳ rồi bay đến hòn đảo.

Trần Dương lựa chọn một phía vắng người rồi chậm rãi đi vào trong.

Đi đến một chút, Trần Dương liền nhìn thấy có mấy người đang vác hàng từ trên bờ như nước và lương khô xuống thuyền, bộ dáng như đang tiếp tế lương thực dự trữ.

Trần Dương theo con đường nhỏ đi lên một thôn xóm nhỏ bên trên, thần thức chỉ đảo qua liền quan sát rõ ràng toàn bộ đảo này.

Thế nhưng điều làm cho Trần Dương bất ngờ là vậy mà trên đảo này hiện giờ cũng không có tu sĩ nào, tất cả đều là phàm nhân. Mạnh nhất ở nơi này cũng chỉ là một đám võ sĩ mang theo đao kiếm đang ngồi uống rượu ở bên dưới bóng mát phía xa xa mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.