Trần Dương vừa đến, tâm niệm vừa động liền đi đến một khu vực hoang vắng.
Nơi này có một rừng trúc, phía xa xa có một con suối nhỏ chảy len lỏi qua chung quanh, coi như là có chút đặc sắc.
Bước chân chậm rãi đi theo con đường mòn xuyên qua rừng trúc, cảm nhận âm thanh kẽo kẹt do gió thổi xuyên qua mấy thân trúc làm cho chúng vặn vẹo run lên từng hồi, Trần Dương bất tri bất giác bước chân chậm lại, cảm nhận một thoáng yên bình khó tả.
Trần Dương vừa đến thì đã truyền ý niệm cho Bạch Chính nói rõ địa điểm mình đang đứng rồi, chỉ cần Bạch Chính chạy đến thì chắc chắn sẽ tìm được hắn. Vì vậy mà Trần Dương nhất thời cũng không quá vội vàng.
Con đường này hơi dốc, một mình Trần Dương đi lên cũng có chút cô quạnh.
Lát sau, từ phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng vù vù, quang hoa tán đi liền có một thân ảnh hạ xuống, chính là Bạch Chính.
Bạch Chính lúc này mặc quan phục chỉnh tề, ánh mắt sắc bén, lộ ra phong thái của một người từng trải, chỉ vừa đáp xuống trước mặt Trần Dương liền cung kính hành lễ:
- Ti chức Bạch Chính tham kiến đại nhân!
- Miễn lễ, nhìn bộ dáng của Bạch Cẩm Y Vệ chắc là có quyết định rồi?
Trần Dương như cười như không hỏi.
Cẩm Y Vệ Bạch Chính quỳ xuống nói:
- Thuộc hạ cả đời xin đi theo phò tá đại nhân, tuyệt không có nửa câu do dự. Xin đại nhân minh giám!
- Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335269/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.