Thực ra ban đầu, Từ Thành chính là cùng đường đánh bậy bạ, thực ra đáng lẽ phải tìm Y sư mới đúng. Thế nhưng, thông thường thì những Y Sư đều là những Luyện Đan Sư tài giỏi, vậy cho nên gã mới chạy đến tìm Trần Dương, chỉ mong tự cho bản thân mình và con gái một cơ hội. Dù sao hiện tại trên người gã đã không còn thứ gì có thể đả động đến những Luyện Đan Sư nổi danh kia.
Vừa rồi, nghe Trần Dương nói ra lời nói như vậy, tâm tình lo lắng bất an bấy lâu đột nhiên dâng tràn cho nên mới mất bình tĩnh. Hiện giờ suy nghĩ lại gã mới biết mình thất thố.
Thấy Trần Dương nói vậy, nộ khí của Từ Thanh ngay lập tức hạ xuống, một cơn gió thổi qua làm cho mồ hôi sau lưng gã ướt đẫm. Lúc này gã mới biết Trần Dương không có lý do gì để gạt gã. Vậy cho nên liền lau mồ hôi trên trán rồi nói:
- Xin đại sư thứ lỗi, vừa rồi là ta quá nóng giận trong lúc lo lắng cho con gái. Đại sư, xin ngài đừng tức giận, là ta sai, xin ngài trừng phạt ta, con gái ta không có tội tình gì cả, xin ngài ra tay cứu giúp nó!
Từ Thanh thấy thái độ bình tĩnh của Trần Dương thì không hiểu sao trong lòng có chút hi vọng, bèn thụp một chân quỳ xuống nói, hốc mắt cũng ửng đỏ lên.
Trần Dương thở dài, nâng y dậy:
- Được rồi, trước ngồi lên rồi hãy nói.
- Đại sư, nhưng mà...
- Trước khi tại hạ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335211/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.