Yêu Đan, dù là dùng để tế luyện rồi hấp thu thì cũng có diệu dụng. Nếu không thì cũng có thể dùng để phụ trợ luyện khí, cũng được xem là một loại tài liệu luyện khí quý hiếm khó tìm.
Mà bên cạnh đó, tác dụng của Yêu Đan còn có thể được dùng để đề luyện đan dược, trải qua quá trình dung hợp, phối hợp với các loại linh dược quý giá, những viên yêu đan đầy yêu khí này sẽ trở thành các loại đan dược quý giá, được vô số tu sĩ truy cầu.
Có nhiều tác dụng như vậy, lại quý giá khó tìm, cho nên ngay cả ở Vô Biên Hải, thì Yêu Đan cũng là loại mặt hàng có giá trị cực cao, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Ở Vô Biên Hải đã thế, thì ở nơi này, Trần Dương tin rằng giá trị của Yêu Đan này cũng không phải tầm thường. Bất quá làm cách nào để tận dụng hết được giá trị của những loại tài liệu và yêu đan này thì mới là vấn đề làm Trần Dương phải suy xét.
Dù sao, nếu như tuỳ tiện đem những loại tài liệu này đi trao đổi buôn bán thì còn có thể, nhưng nếu đem yêu đan đi bán lấy linh thạch thì chính bản thân Trần Dương cũng cảm thấy đáng tiếc.
Với thân gia hiện tại, Trần Dương không hề thiếu thốn chút linh thạch đó. Cho nên làm thế nào để tận dụng tốt những thứ này để phát triển thế lực, nuôi dưỡng thủ hạ ngày càng mạnh mẽ mới là vấn đề làm Trần Dương quan tâm.
Đơn thân độc mã đã lâu, hiện giờ bắt đầu có binh vệ trong tay, những chuyện lặt vặt không cần tự mình đi xử lý, Trần Dương liền cảm thấy việc phát triển thế lực và binh vệ dưới tay đúng là không thể chậm trễ, cần ưu tiên thực hiện trước.
Bất quá, trước mắt cũng phải chờ đợi đám binh vệ kia thi hành lần nhiệm vụ lần này xem kết quả ra sao rồi Trần Dương mới có thể thi hành những bước tiếp theo được.
Nghĩ vậy, thân ảnh Trần Dương nhoáng một cái đã xuất hiện bên trên nơi điêu khắc gỗ.
Thấy đám gỗ nguyên liệu lần trước đã bị mình tàn phá sạch sẽ, thế nhưng chỉ làm ra được một đống tác phẩm tàn phế thì Trần Dương liền cười khổ, đành phải lần nữa rời đi ra ngoài, đến chỗ lần trước lấy gỗ.
Lần này, Trần Dương muốn chọn nguyên liệu tốt. Lần trước Trần Dương chọn những thân gỗ có chút tuỳ tiện, chất gỗ mặc dù tốt nhưng vẫn chưa được xem là đủ già. Hiện giờ khả năng đã có chút tiến bộ, Trần Dương cũng cảm thấy nên cải thiện cả nguyên liệu và kỹ thuật thêm một chút.
Dù sao, có mấy lần trong lúc xuất quan ngồi chờ Cao Thiết, Trần Dương cũng thỉnh thoảng nghe được một số lời chê bai của khách hàng đối với các ‘tác phẩm’ của hắn làm ra.
Mặc dù Cao Thiết trước sau im lặng, nhưng da mặt Trần Dương cũng không thể quá dày, cho nên cũng muốn cải thiện một chút.
Thực ra, ban đầu Trần Dương cố tình để những bức điêu khắc gỗ của hắn nơi đó chính là có ý đồ riêng, muốn dùng chuyện này để tôi luyện tâm tính của chính mình.
Mà Cao Thiết trải qua lâu ngày cũng có lẽ phát giác ra điểm này, cho nên đối với những lời bình phẩm chê bai của khách hàng thì hắn cũng giải thích một chút rồi mặc kệ.
Nhờ vậy mà Trần Dương mới có thể nghe được những loại bình phẩm như vậy.
Trần Dương nhớ lại những chuyện này, liền có cảm giác kỳ lạ, ngẩng đầu quan sát những bụi cây khổng lồ trước mắt.
Hiện giờ, mặc dù không thi triển thân pháp, cả người càng thu liễm đến tận cùng chẳng phát tán ra chút tu vi nào, nhưng bước chân của Trần Dương sớm đã luyện tập được thói quen di chuyển nhẹ nhàng. Nơi này tràn ngập lá rụng chen lẫn với các đoạn cành cây khô đã mục rữa, thế nhưng Trần Dương nhẹ nhàng dạo bước vẫn không hề gây ra chút tiếng động nào, vô cùng im ắng.
Trong khung cảnh các thân cây to lớn chen chúc nhau, bên tai Trần Dương chỉ có âm thanh xào xạc của gió đang luồn qua các thân cây, thổi những tán lá cây làm phát ra thanh âm. Thứ âm thành làm cho Trần Dương có cảm giác rất yên tĩnh và thoải mái.
Thế nhưng, đột nhiên bên tai Trần Dương truyền đến âm thanh kỳ lạ, dường như là tiếng nói chuyện của ai đó.
Hiện tại đang là ban ngày, thế nhưng vì hoàn cảnh trong rừng có chút đặc thù, ánh nắng khi xuyên qua những tán lá thì liền bị che chắn lại, khiến cho bên dưới những tán cây này là một mảnh râm mát.
Trần Dương nhíu mài, thân ảnh quỷ dị như làn khói chen chúc giữa các thân cây đi đến nơi phát ra thanh âm.
Đi được một lúc, Trần Dương liền phát hiện ra có hai thân ảnh một nam một nữ đang ôm nhau ở phía xa xa.
Liếc mắt nhìn qua, Trần Dương liền thu hồi ánh mắt. Loại chuyện trai gái này, bản thân hắn cũng không tiện nhìn lén, đang chuẩn bị quay lưng rời đi thì bỗng nghe nam tử nọ nói:
- Sư muội, chẳng phải chúng ta là thanh mai trúc mã hay sao? Vậy mà muội lại cùng với tứ sư đệ kia tình chàng ý thiếp, có phải là muốn chọc tức chết ta hay không? Khặc khặc, để xem, hôm nay tứ sư đệ kia làm sao cứu được muội đây.
Trần Dương nghe vậy nhíu mài, quay lưng lại thì lại nghe nam tử kia nói tiếp:
- Cái gì, sao muội lại nhìn ta bằng ánh mắt căm hận như vậy? Hà hà, có phải là đang hận đại ca không nhanh nhanh làm cho muội khoái lạc hay không? Được được, ta sẽ chiều muội.
Nam tử này nói xong, liền giơ tay ‘xoạt xoạt’ đem thắt lưng của cô gái kéo ra, đồng thời mở ra áo ngoài, để lộ những đường cong tuyệt mỹ ẩn hiện bên dưới một tầng áo mỏng bên trong.
Dùng ánh mắt tham lam, người này liền khặc khặc cười dâm:
- Muội yên tâm, tứ sư đệ kia đang cùng nhị sư bá đến tiễu trừ thổ thỉ ở Nam Nhạc Trấn, phỏng chừng không dưới một tháng nữa mới trở về. Đảm bảo sẽ không biết chuyện phát sinh giữa hai ta. Hé hé hé...
Bàn tay thô to của gã giơ lên, đang chuẩn bị chộp vào ngọn núi ngạo nghễ ẩn hiện trên người nữ tử thì đột nhiên có tiếng hừ lạnh:
- Ái chà, tưởng là ai, hoá ra là một gã dâm tặc da mặt thật dày, đối với sư muội đồng môn cũng đánh chủ ý. Loại chuyện dâm tiện không bằng súc sinh như vậy mà ngươi cũng làm được, thật đúng là bái phục, bái phục!
- Ngươi là ai?
Nghe tiếng nói người lạ, vị đại sư huynh dâm tà này liền sửng sốt, sau đó nghĩ tới điều gì sắc mặt thoáng cái đỏ lên, xuất ra trường kiếm trong tay đứng lên nói.
Lúc này, Trần Dương mới từ trong gốc cây phía xa đi ra, nét mặt cười cười nhìn gã.
Thanh niên nhìn thấy Trần Dương, ánh mắt đảo qua liền không thể nhận biết tu vi của Trần Dương cao hay thấp, nhất thời trong lòng cấp tốc xoay chuyển ý nghĩ, bèn chắp tay nói:
- Tại hạ Bạch Nhãn, đệ tử nội môn Phiên Thiên Tông ra mắt đạo hữu!
- Thì ra là cao đồ xuất thân từ Phiên Thiên Tông!
Trần Dương cũng giả vờ ồ lên kinh ngạc, mặc dù chưa biết Phiên Thiên Tông này là tông phái gì, quy mô ra sao.
Mà Bạch Nhãn thấy Trần Dương ồ lên kinh ngạc như vậy thì trong lòng đại định, bèn chắp tay nói:
- Đạo hữu, hôm nay gặp mặt nơi đây coi như hữu duyên, tại hạ còn có chút việc không thể bồi tiếp, nơi này có chút linh thạch xin đạo hữu cầm lấy coi như chút lòng thành, có được hay không?
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng cười lạnh.
‘Muốn dùng chút linh thạch chặn miệng ta sao? Nằm mơ!’
Bất quá, đó cũng chỉ là trong suy nghĩ, Trần Dương ngoài mặt lại giả vờ như động tâm suy nghĩ rồi à lên một tiếng nói:
- Bạch huynh, hay là ta cho ngươi linh thạch, ngươi làm cho ta xem có được hay không?
- Làm cho ngươi xem? Đạo hữu, ngươi cứ nói đùa!
Bạch Nhãn cũng không tin là Trần Dương không biết gã đang chuẩn bị làm chuyện gì, cho nên mới định xuất ra chút ít linh thạch đuổi Trần Dương đi để tiện hành sự. Không ngờ gặp ngay cực phẩm, còn muốn cho ngược linh thạch trở lại cho gã kêu gã hành sự cho hắn xem, đúng là hôm nay xuất hành không coi ngày.
Miễn cưỡng nở nụ cười, Bạch Nhãn liền nói tiếp:
- Đạo huynh, như vậy đi. Làm phiền ngươi tránh qua chỗ khác, lát nữa ta làm xong sẽ để cho ngươi húp nước nhì, có được hay không? Ta cũng không quen bị người khác dòm ngó a!
Mà nữ tử kia không biết bị phong toả thế nào, lúc này nghe đại sư huynh của nàng chính miệng nói ra những lời vô sỉ thối tha này, lửa giận công tâm liền trợn trắng mắt ngất xỉu tại chỗ.
Trần Dương nghe Bạch Nhãn nói ra câu nọ thì nhất thời cũng cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, không ngờ trên đời còn có những kẻ vô sĩ đến mức này, liền lau mồ hôi nói:
- Khỏi cần, ta cũng không có thói quen làm hại nữ tữ nhà lành. Hay là như vậy đi, trước để ta với ngươi hảo hảo nói chuyện một chút rồi lại tính tiếp, có được hay không?
Trần Dương cười nói, đồng thời thân ảnh nhoáng lên một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Bạch Nhãn, vung tay bóp chặt gã như bóp một con kiến, đem gã chấn đến hộc máu tươi, ngay cả tu vi cũng bị phế ngay tại chỗ, nói:
- Thẩm án!
Chốc lát sau, Trần Dương đem Bạch Nhãn thả ra. Hiện giờ tu vi gã đã bị Trần Dương phế sạch sẽ, thả cho gã một con đường làm người thường cũng xem như đủ trừng phạt. Hơn nữa, mỗi đêm người này cũng sẽ phải đến Nông Trang làm việc như bao tội nhân khác. Trần Dương cảm thấy như vậy là đã đủ.
Lúc này, Trần Dương mới nhìn cảnh xuân trước mặt nhíu mài, vội vàng triệu hồi Thi Dung ra để nàng xử lý.
Trần Dương thì đi qua một bên xa xa đứng chờ.
Lát sau, Thi Dung mới quay lại rồi nói:
- Đại nhân, cô gái kia đã được cứu tỉnh, cũng đã hứa sẽ đem chuyện ngày hôm nay giữ kín. Xin đại nhân yên tâm!
- Ừm, được rồi. Ngươi trở về đi.
Trần Dương nói xong liền phất tay một cái đem Thi Dung thu hồi trở về Phán Thần Hệ Thống. Còn hắn thì đưa tay xoa xoa trán, sợ hãi than:
- Ông trời a, ông đừng chơi ta như vậy có được hay không. Mấy ngày gần đây luôn gặp phải sát kiếp đào hoa, ài... Chẳng lẽ ta phải phá thân thì ông mới chịu hay sao?
Lắc lắc đầu đem chuyện này quẳng qua một bên, Trần Dương liền tiếp tục công việc lấy gỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]