Ngày hôm sau, Trần Dương quay về cửa hàng.
Nhìn phía trước cửa hàng có mấy người đang tụ tập, Trần Dương liền nở nụ cười đi tới, liền nhìn thấy trong cửa hàng lúc này có mấy người đang chen nhau mua hàng, sinh ý khá tốt.
Trần Dương nhẹ nhàng đi vào, sau đó lách người đi đến phía trước.
Có mấy người thấy có một thanh niên chen lên thì khó chịu, sau khi đảo qua thấy thanh niên này cả người trong suốt, chính là một phàm nhân đến không thể phàm hơn, liền lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, chen đi đâu đó, có biết thứ tự trước sau hay không?
- Đúng vậy, chúng ta đến trước mà, ngươi không biết quy củ hay sao?
Mà Cao Thiết lúc này đứng ở phía trong, nghe vậy ánh mắt đảo qua, trong lòng liền ‘lộp bộp’ bước đến cúi đầu định nói gì đó thì Trần Dương liền dùng thần niệm ra hiệu.
Cao Thiết nghe được gợi ý này liền đổi giọng nói:
- Ha hả, Trần tiên sinh đến thu tiền nhà a? Xin mời vào, mời vào bên trong ngồi.
Lời này Cao Thiết cố tình nói thật lớn, như muốn để cho tất cả cùng nghe.
Quả nhiên đám người sau khi nghe được câu nói của Cao Thiết thì đều đồng loạt hiểu ra, chỉ lầm bầm một hai câu liền không nói gì nữa. Dù sao, người ta đến thu tiền nhà, cũng không phải đến giành mua hàng với bọn họ, không cần để bụng.
Lại nói, cửa hàng này của Trần Dương thời gian qua gần như càng ngày càng nổi tiếng trong đám tu sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335104/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.