Nửa ngày sau, trong Pháp Đường chỉ còn lại mình Trần Dương ngồi trầm tư.
Nhìn Quan Ấn vẫn còn đang huyền phù trước mặt, Trần Dương ánh mắt chớp động tự định giá.
Theo lời khai của tất cả những người này thì trên cơ bản là những chuyện Thi Dung nói với hắn đều đúng.
- Chẳng lẽ những gì người này nói trước đó chỉ là trùng hợp?
Trần Dương tự thì thào hỏi bản thân. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên nhớ lại một chi tiết rất nhỏ.
Đó là theo như Điền Thông nói thì ban đầu có một người bí mật báo tin cho Điền gia rằng bên trong môn phái kia có cất giấu bảo vật, vật cho nên Điền gia mới có thể biết tin mà tới.
Chi tiết này Thi Dung không nói ra thì có vẻ hợp lý vì nàng là bên bị hại. Thế nhưng, nếu suy nghĩ thật kỹ, nàng một khi từ đó đi ra, trải qua điều tra như một người thật sự căm hận Điền gia thì chắc chắn sẽ tìm ra được thông tin chuyện này. Thậm chí, không cần tìm hiểu quá mức, chỉ cần khi đó nàng tự mình cân nhắc suy luận một chút thì cũng có thể suy luận ra trong nội bộ môn phái chắc chắn có phản đồ.
Thế nhưng hình như Thi Dung lại không hề nhắc gì tới chuyện này, mà chỉ tập trung miêu tả cảnh tượng hung ác ra sao, người chết oan ức thế nào, mối thù của nàng căm phẫn đến mức nào...
Chi tiết này chính là một cái kẽ hở!
Trần Dương ánh mắt sáng lên, âm thầm quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335094/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.