Chương trước
Chương sau
Chiêu vừa rồi chính là một phương pháp công kích bằng thần thức mà Trần Dương lĩnh ngộ bên trong Khống Thần Quyết. Mặc dù còn chưa đạt tới uy lực mạnh mẽ, nhưng đối với một tu sĩ thấp giai thì như vậy là quá đủ.

- Phù bảo uy lực đúng là mạnh, không ngờ người của Điền gia lại có sở thích tự ngược đãi bản thân như vậy, ta thật đúng là không thể hiểu nổi!

Trần Dương nhìn cự kiếm đem lão giả chém làm hai nửa, tiện tay thu lấy hồn phách của lão vào bên trong Phán Thần Hệ Thống rồi nhìn ba người còn lại, cười lạnh.

- Ba vị, thích đánh hội đồng sao? Được, vậy thì một mình ta sẽ đánh cả hội đồng, tất cả cùng lên đi.

Trần Dương cười nhẹ nói ra, hai bàn tay vừa vung ra lập tức bóp chặt hai gã Luyện Khí Hậu Kỳ đến không thể động đậy.

Điền Đông thấy cảnh này thì kinh hãi, run giọng kêu lên:

- Có gì hay ho, chẳng phải ngươi ỷ vào hai tay mạnh mẽ hay sao. Có ngon đừng dùng tay!

- Được, chấp các ngươi đôi tay.

Trần Dương cười cười, vậy mà thật sự chắp tay ra sau lưng, thả luôn hai gã Luyện Khí Hậu Kỳ ra.

Điền Đông thấy vậy mừng rỡ, lập tức hất hàm với một gã bên cạnh quát:

- Chém chết nó!

Người này hơi hoảng sợ, nhưng nhìn thấy Trần Dương thật sự đã cất đôi tay ra sau lưng thì hung hăng cầm đao lao lên.

- Bốp!

Kẻ này vừa lao lên hùng hùng hổ hổ, Trần Dương lập tức nhún chân một cái, vừa lúc tống một đạp vào giữa ngực khiến cho gã văng ra mấy chục mét, thân người đập vào một tảng đá, không rõ sống chết.

Trần Dương nhìn kẻ đó, lại tiện thể thu luôn nguyên hồn người này vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Điền Đông nhìn cảnh này thì hai mắt trợn tròn, căm phẫn quát lên:

- Ngươi ỷ có cái chân lợi hại thôi, có ngon đừng dùng tay chân, đứng yên tại chỗ đi. Như vậy mới đáng mặt cao thủ!

Gặp qua người vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức không cần sỉ diện như Điền Đông này thì đúng là Trần Dương mới gặp lần đầu. Thế nhưng, đối phó với những kẻ vô sỉ như thế này cũng là một loại hưởng thụ, cho nên Trần Dương liền gật đầu cười nói:

- Được!

Nói xong Trần Dương đứng yên tại chỗ, gương mặt hờ hững lạnh nhạt.

Điền Đông thấy vậy cười gằn, hất hàm sai kẻ kế bên:

- Ngươi lên đi, chém chết hắn!

Người kia trong lòng kêu khổ, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, lần này gã cũng không mắc sai lầm của kẻ trước mà là chậm rãi cẩn thận tiến lên.

Sau khi cách Trần Dương mấy thước, nhìn thấy Trần Dương vậy mà thật không động tay động chân, một bước cũng không có ý tứ bước ra thì liền cười lạnh.

- Một người đứng yên bó tay bó chân, lão tử không tin...

Người này vừa mới vung lên trường đao, lập tức cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một tiếng rên muốn phát ra nhưng lên tới cổ họng liền bị chặn lại. Bởi vì cổ họng của gã giờ phút này đã bị một luồng chân khí phóng ra từ miệng Trần Dương phá thành một cái lỗ to, đem người này giết chết tại chỗ, sau đó thu vào Phán Thần Hệ Thống.

Thoáng chốc chỉ còn lại một mình Điền Đông kinh hãi đứng đó.

Cảm giác dưới đáy quần hơi âm ấm, Điền Đông không còn chút sức lực nào, vội vàng quỳ xuống, bò lại trước mặt Trần Dương vừa bò vừa khóc lóc năn nỉ:

- Tiền bối xin tha thứ cho tiểu nhân mắt chó không thấy núi thái sơn, là ta nhất thời lỡ dại, xin ngài tha thứ...

Bàn tay gã bò tới, dường như định bấu vào ống quần Trần Dương, nhưng vừa đưa lên lập tức từ trong ống tay áo xuất hiện một đoàn lục quang lao nhanh tới, gương mặt gã lập tức chuyển sang hung ác, the thé quát:

- Chết!

Nhìn gã lao nhanh tới cầm một đoản kiếm đâm nhanh tới chỗ hiểm của mình, Trần Dương cười lạnh, hừ một tiếng.

Điền Đông đang hung hăng lao tới, đột nhiên cảm thấy đầu óc ông lên, não hải quay vù vù như có một bàn tay thọc vào mạnh mẽ khuấy, thất khiếu của gã tràn ra máu tươi, bàn tay cũng dừng giữa không trung.

‘Keng~~’

Đoản kiếm rớt xuống mặt đá vang lên âm thanh, còn Điền Đông thì ngã sang một bên co giật.

Trần Dương có chút chán ghét nhìn vào hắn, nói:

- Thẩm án!

Bên trong Pháp Đường, lúc này trước mặt Trần Dương là bốn người đang quỳ.

Bốn người này chính là đám người Điền gia Trần Dương vừa bắt vào. Giờ phút này bọn họ đều ngơ ngẩn, bộ dáng bị khí thế nơi này chấn nhiếp không nhỏ.

Trần Dương lúc này cũng không che giấu thân hình mà đường hoàng ngồi đó.

Điền Đông hai mắt ngẩn ngơ, nhưng vừa thấy bên trên là Trần Dương đang mặc quan phục uy nghi ngồi đó thì trợn trừng, tức giận nhào lên:

- Hỗn đãn, đây là nơi nào?

- Càn rỡ! Đã đến dưới Pháp Đường còn làm ồn, nhục mạ bổn quan, phạt thiên lôi luyện hồn mười lần!

Trần Dương nhướng mày, bàn tay vỗ một cái lập tức quát.

Chỉ thấy ngay lúc Trần Dương vừa ra lệnh, bên trên nóc đại điện lập tức có một đạo thiên lôi thô to đánh xuống, chuẩn xác đánh vào thiên linh cái của Điền Đông.

‘Phanh!’

Một tiếng vang trầm đục vang lên, Điền Đông hiện tại chỉ là một đạo hồn phách, vừa bị đạo thiên lôi đánh xuống lập tức toàn thân run lẩy bẩy như lên cơn co giật, miệng sùi bọt mép, ánh mắt tán loạn, cả người mờ nhạt đi không ít.

‘Phanh~~Phanh~~~...’

Liên tục mấy lần thiên lôi giáng xuống, cho đến khi Điền Đông chẳng khác gì một củ khoai lang nướng thì mới đủ mười đạo thiên lôi. Chỉ có điều, củ khoai lang này nướng hơi quá lửa một chút, chẳng những cháy đen từ đầu tới chân mà trên người còn bốc lên từng làn khói, bộ dáng như hồn phách có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Lúc này, ba người kia thấy cảnh này thì da đầu tê dại, rắm cũng không dám đánh, khuôn mặt tái xanh không dám có chút ý nghĩ cầu may nào nữa.

Dù bọn họ không biết Trần Dương là ai, thực lực ở mức nào, nhưng chỉ riêng chuyện vừa quát một cái đã đem Điền Đông đánh đến mức chỉ mành treo chuông, ngáp ngáp mấy cái như chuẩn bị lên đường đi gặp ông bà đến nơi cũng đủ doạ bọn họ đái ra quần rồi.

Chỉ có lão giả Trúc Cơ Trung Kỳ, có cơ duyên đọc qua một ít sách cổ, biết rằng có một ít đại năng thần thông cực lớn, một chữ nói ra cũng có thể triệu hồi thần thông giết địch, cực kỳ kinh khủng. Cảnh giới đó được gọi là Ngôn xuất pháp tuỳ. Nghe nói cũng chỉ có đại năng thời thượng cổ mới sử dụng qua mà thôi.

‘Chẳng lẽ vị trước mắt này là thượng cổ đại năng chuyển thế?’

Lão giả trong lòng rét lạnh, có chút không dám tin tưởng. Dù sao, chính lão cũng muốn choảng nhau với một vị đại năng từ thời thượng cổ tái sinh, việc này đúng là lấy trứng cút ném vào thiết bản, cơ hồ không khác gì hành động tự sát.

Càng nghĩ, lão càng run lên cầm cập, cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc rồi...

Trần Dương nhìn thấy Điền Đông đã co quắp nằm trên mặt đất thì gương mặt lạnh nhạt nhìn qua ba người kia hỏi:

- Các ngươi có gì muốn hỏi như Điền Đông hay không?

Cả ba người run rẩy lắc đầu nguầy nguậy.

- Tốt, vậy hiện giờ ta hỏi đến ai thì người đó lần lượt nói những gì mình biết, chỉ cần có một người nào cố tình che giấu điều gì thì sẽ tuỳ theo nặng nhẹ mà hưởng vài chục đạo thiên lôi chăm sóc tận tình, các ngươi hiểu rồi chứ?

Trần Dương nhẹ nhàng nói, nói xong cũng không đợi mấy người gật đầu liền phẩy tay, đem tất cả nhốt vào Phán Ngục, chỉ còn lại một mình lão giả Trúc Cơ Trung Kỳ ở lại.

Nhìn thấy Trần Dương phất tay đã truyền tống ba người kia đi đâu mất, tròng mắt lão co rút lại, quỳ thụp xuống cẩn thận nói:

- Vãn bối Điền Thông ra mắt tiền bối!

- Gọi ta là đại nhân!

- Vãn bối Điền Thông ra mắt đại nhân!

Điền Thông cũng là người biết co biết duỗi, lập tức sửa lời.

Trần Dương gật nhẹ đầu, nói:

- Điền Thông, trước tiên nói về chuyện tình tại sao Điền gia các ngươi lại đóng trú ở đây? Chuyện môn phái kia sụp đổ kia có phải do các ngươi gây ra hay không?

- Đại nhân, chuyện tình này phải kể đến mấy chục năm trước, khi ấy bởi vì...

Trần Dương nghe Điền Thông bắt đầu kể lại. Sự tình bên trong cũng không quá khác biệt đối với lời nói của Thi Dung lúc trước. Thế nhưng Trần Dương vẫn cảm thấy có chuyện gì đó khác lạ.

Chờ cho Điền Thông nói hết, Trần Dương mới tiếp tục hỏi:

- Vậy tại sao các ngươi lại ở đây canh giữ chỗ này? Chẳng phải nơi này đã bị huỷ hoại hết rồi hay sao?

- Bẩm đại nhân, chuyện tình này ta mặc dù có chút vai vế trong gia tộc nhưng cũng chưa được xếp vào hàng Trưởng lão, cho nên cũng không biết rõ lý do bên trong. Chỉ được nhận lệnh là đến đây giám sát người tiến đến, nếu giết được thì giết, không giết được thì cũng cầm chân rồi phát tín hiệu để những người khác tiến đến phụ trợ giết chết.

Điền Thông cắn răng nói.

Trần Dương nghe vậy thì hứng thú hỏi:

- Vậy sao lúc trước khi đánh với ta ngươi không phát tín hiệu?

- Bẩm đại nhân... Lúc ấy ta quả thật không muốn phát tín hiệu vì theo luật của gia tộc thì người giết được địch nhân sẽ nhận được một nửa số tài phú, nửa còn lại nộp lên gia tộc. Nếu gọi những người khác thì phần tài phú này sẽ phải chia ra, ta cũng không cam lòng.

Điền Thông nói tới đây thì xấu hổ cúi gầm đầu xuống.

- Chuyện tình giết người đoạt bảo là chuyện bình thường. Ngươi không làm thì người khác cũng làm. Bất quá, chuyện tình tàn sát tông môn lúc trước, ngươi có tham gia hay không?

- Bẩm đại nhân, ta có tham gia. Thế nhưng lúc ấy chỉ phụ trách ở bên ngoài bắt cá lọt lưới. Nhưng lúc ấy môn phái bọn họ nghe nói đều tử chiến đến cùng, không một ai trốn thoát, cho nên ta cũng không có cơ hội ra tay!

Điền Thông thành thật khai báo.

- Không ai đào thoát sao?

Trần Dương sờ sờ sằm tự hỏi.

Điền Thông nghe câu hỏi của Trần Dương thì cũng không có lên tiếng phá rối mà lặng im chờ đợi.

Trần Dương hình như suy nghĩ một chút cũng không tìm ra đầu mối gì thì liền thở dài nói:

- Người tiếp theo!

Thân ảnh Điền Thông chợt loé lên biến mất, thay bằng một tu sĩ khác của Điền gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.