Trong ánh mắt kinh hãi của gã họ Bạch, lão hổ chỉ dùng móng vuốt đánh qua một cái liền chặn đứng mũi tên của hắn, hơn nữa còn gầm gừ nhảy tới chỗ của gã.
Mà Trần Dương thấy vậy thì không nói hai lời vươn tay về phía trước bóp lại, miệng lẩm bẩm:
- Khoá!
Nói xong, hắn bóp tay lại một cái sau đó ném qua một bên.
Chỉ thấy lão hổ đang hùng hổ bay tới chỗ tu sĩ họ Bạch liền bị nhấc bổng lên ném qua một bên.
‘Ba~~’
Lão hổ bị Trần Dương ném vào một cái vách đá phía xa xa.
Ba người còn lại nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy lão hổ đã quay trở lại, bộ dáng hung mãnh.
Lúc này ánh mắt của nó toàn là tơ máu.
Nó đã bị chọc giận đến điên rồi!
Lão tử tu hành mấy trăm năm, dù ngươi có đánh thì cũng cần cho ta chút mặt mũi, sao lại quăng ta như quăng một con mèo!
Đây là lão hổ không phát huy ngươi tưởng ta là con mèo bệnh a!
Lão hổ vô cùng oan khuất.
Nó lúc này bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ xung quanh lao về phía Trần Dương.
Trần Dương thấy vậy cười gằn:
- Nghiệt súc!
Nói xong bàn tay cách không tát một cái.
‘Uỗm~~~~’
Con hổ chỉ kịp kêu lên một tiếng liền thấy đầu váng mắt hoa, văng qua một bên.
Lão hổ đầu va vào một tảng đá gần đó, co giật.
Ba người còn lại thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334837/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.