Trần Dương sau khi ra đến cổng sơn môn thì triển khai thân pháp chạy đi.
Nửa ngày sau, Trần Dương dừng lại ở một sơn cốc hoang vắng rồi thay một bộ bạch y, nhìn không ra là đệ tử của Nam Nhạc Phái nữa. Ngay cả túi trữ vật có thêu tiêu ký của Nam Nhạc Phái cũng bị Trần Dương thay bằng một cái túi trữ vật hết sức bình thường.
Mà túi trữ vật bình thường thì Trần Dương có rất nhiều, đều là thu hoạch được từ trong lần ôm cây đợi thỏ trong Cổ mộ lần trước, lúc này đây lại trở thành tiện nghi.
Sau khi kiểm tra toàn thân không còn thứ gì có thể nhìn ra là người của Nam Nhạc Phái, càng giống một gã tán tú thì Trần Dương mới gật đầu hài lòng, tiếp tục chạy đi về phía Tây Nam.
Bình thường, đệ tử của Nam Nhạc Phái ra ngoài đa số đều đi về phía Bắc, nơi đó có một toà thành thị, mặc dù bề ngoài là thành thị có đông đảo phàm nhân sinh sống, nhưng thực tế là một trạm trao đổi giao dịch của rất nhiều tu sĩ, trong đó đông nhất là tu sĩ của Nam Nhạc Phái.
Còn phía Nam Nam Nhạc Phái thì là càng đi sâu vào bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch.
Phía trong Hoàng Liên Sơn Mạch thực ra cũng có xuất hiện nhiều lời đồn, cho rằng sâu bên trong nữa là thế giới của yêu thú. Càng vào trong yêu thú càng mạnh, nghe nói còn có cả yêu thú Hoá hình kỳ bay tới bay lui, nghe mà rợn cả người.
Thế nhưng, đồng thời nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334835/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.