Trần Dương không nhìn hai người rời đi mà đi vào trong động.
Lúc này, có thể nhìn thấy hô hấp của con chồn trắng rõ ràng đã đều đều, hai mắt thỉnh thoảng mở ra linh động hơn rất nhiều.
Trần Dương thấy vậy cười cười quan sát vết thương của nó.
- Ừm, phục hồi khá tốt. Chỉ cần tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể phục hồi bảy tám phần. Tiểu tử, ngươi may mắn đấy!
Trần Dương khẽ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, lại gõ đầu nó nói một câu liền đi sang một bên ngồi xuống đả toạ.
Cuộc sống cứ như vậy nhàn hạ trôi qua.
Mười ngày sau, Trần Dương đang ngồi bên ngoài cửa động, tay nhẹ nhàng xoay đảo một con sói đã được làm sạch sẽ đang được nướng vàng thơm nức mũi.
Con sói này là một tên liều lĩnh có mắt không tròng, mấy ngày trước không biết vì đói quá phát cuồng hay sao mà xông vào nơi này định tấn công Trần Dương.
Kết quả nọ lại bị chính con mồi của mình làm thịt.
Trần Dương sau khi nướng chín con vật xui xẻo, liền bẻ một cái đùi đem vào cho con chồn trắng.
Nó ngửi ngửi mấy cái liền ăn ngấu nghiến. Ở bên cạnh nó, con rùa cũng mở mắt ra trông mong nhìn tới, Trần Dương ngạc nhiên nhìn nó:
- Mày cũng muốn ăn?
Nói xong, Trần Dương tiện tay bẻ cho nó một miếng thịt, nó đớp lấy nhai ngấu nghiến hưởng thụ.
Trần Dương mỉm cười lắc đầu, lại nhìn con chồn trắng nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334701/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.