- Nô bộc? Xin lỗi hai vị, ta không có hứng thú với chuyện này.
Trần Dương tạm thời dừng tay, nhưng tay nhanh chóng điểm mấy cái phong ấn lại tu vi toàn thân hai người rồi mới thả ra.
Hai người cảm thấy tu vi toàn thân bị một loại lực lượng phong bế thì hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Chu Nhân cắn răng bước lên nói:
- Đạo hữu, việc này là do lỗi của ta, nếu muốn chém muốn giết tuỳ ngươi. Nhưng đại ca ta không có liên quan đến việc này, huynh ấy chỉ vì muốn tìm cách chữa trị cho con gái mình nên mới bất đắc dĩ theo ta mà thôi.
Chu Đức nghe vậy thì gắt giọng với Chu Nhân:
- Nhị đệ, chớ nói nhảm. Vị đạo hữu đây tu vi cao thâm, sao có thể để ý đến những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy. Chuyện này ta cũng có phần, tốt nhất là để người tự quyết định, ngươi còn lảm nhảm nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Trần Dương nhìn hai huynh đệ này vậy mà quay sang cãi nhau trước mặt hắn, nhất thời buồn bực nói:
- Hai vị. Chuyện hôm nay có thể là hiểu lầm, nhưng sát cơ vừa rồi của hai người không phải là giả. Như vậy đi, hai vị chỉ cần trả lời ta mấy câu hỏi là được. Hai vị thấy sao?
- Đạo hữu, ngươi nói thật sao?
Chu Nhân không dám tin tưởng hỏi lại.
- Thế nào? Chẳng lẽ hai vị còn có ý tưởng gì khác?
Trần Dương lạnh lùng phát ra uy áp của Luyện Khí Hậu Kỳ, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334699/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.