( Chương bình thường hôm nay. Tý nữa bù bạo chương hôm qua canh 4 nhé các đạo hữu!:">)
---
Đi bên cạnh Lữ Mặc, Trần Dương phát hiện nơi này chia thành nhiều gian phòng khác nhau.
Mỗi gian phòng đều có phong cách quý phái sang trọng, bên trong có ánh đèn nhưng không có tiếng người, hiển nhiên cách âm rất tốt.
Mà mỗi gian phòng này, lại cách nhau bằng một cái hoa viên nho nhỏ.
Những hoa viên này trồng nhiều loại hoa cỏ hiếm thấy, mặc dù nơi đây ánh sáng lờ mờ do đèn chiếu sáng hắt tới nhìn không rõ hoàn toàn, nhưng mùi hương thoang thoảng truyền tới làm cho Trần Dương không nhịn được hít thêm vài hơi.
Càng đi vào bên trong, độ sang trọng tinh xảo của các gian phòng ngày càng tăng lên.
‘Ồ, thú vị!’
Trần Dương đột nhiên ngửi được một mùi hương của dược thảo. Mặc dù chỉ thoảng qua, chứng tỏ dược thảo này còn non nhưng dù sao vẫn là dược thảo, mùi hương nó phát tán ra không thể nhầm lẫn đi đâu được.
‘Xem ra nơi này cũng có chút ý tứ.’
Trần Dương trong lòng thầm khen nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng đi tới. Một chút dược thảo non nớt này, mặc dù làm cho hắn có chút ngạc nhiên nho nhỏ, nhưng vẫn chưa đủ sức lọt vào pháp nhãn của Trần Dương.
Thanh niên Lữ Mặc vẫn không có chút trì hoãn nào mà dẫn Trần Dương đi khoảng mười phút nữa, men theo con đường lát sỏi mà đi sâu vào bên trong.
Một đường đi tới, thỉnh thoảng lại có đặt camera
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334666/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.