“Haiz…”
Bên cạnh bờ hồ trên đỉnh núi Tùng Vân, Đại Triệu ngước mặt ngồi trên một gò đá tròn và buông một tiếng thở dài dai dẳng.
“Haiz…” Tiểu Triệu ngồi xổm kế bên cô ấy, cũng than thở theo một bận.
Cô đang cầm một nhành cỏ tranh dài mảnh và khuấy phá rùa nhỏ trong hồ nước cạn. Cô nàng này khuấy đến hết sức chuyên tâm, chỉ trêu đúng một con, con còn lại thì chẳng dám chạm vào chút nào hết.
“Đừng có haiz nữa, sáng sớm tinh mơ mà cứ tiếng này nối tiếp tiếng kia như thế, coi có giống lễ tang không.” Lão Mao khép lại tay áo đứng ở một bên, đưa mắt ngó hai cô tựa như một vị trưởng bối vừa truyền thống vừa lịch sự.
“Như vầy mà gọi là sáng sớm tinh mơ hả?” Đại Triệu ngửa mặt nhìn trời đôi chút, thấy mặt trời sắp dời tới đỉnh đầu thì chất vấn Lão Mao.
“Đúng rồi đó.” Tiểu Triệu nối gót một câu, “Nắng cũng chiếu tới đít rồi, sao có thể gọi là sáng sớm tinh mơ được chứ?”
Hai cô phàn nàn thì phàn nàn, nhưng giọng nói lại khẽ khàng, như thể sợ làm phiền ai đó, hai cô chỉ có thể chụm lại thầm thì mà thôi.
Lão Mao ngoái đầu thoáng nhìn về phía ngôi nhà, chép miệng bảo rằng: “Uầy, cái vị trong phòng kia nói bây giờ là sáng sớm tinh mơ thì bây giờ là sáng sớm tinh mơ, muốn phản bác thì hai cô vào đó mà nói.”
“Bản thân ổng cũng dậy từ đời kiếp nào rồi, ở đó mà còn sáng sớm tinh mơ.” Đại Triệu rũ đầu đàng hoàng, khịt mũi một cái và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355538/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.