Quỷ núi… 
Áo choàng đỏ tươi… 
Kiểu miêu tả này làm người ta khó lòng không nghĩ đến Trần Bất Đáo năm đó. 
Vả lại Tạ Vấn cũng mới đề cập, lần đó hắn không về núi suốt khá lâu vì đã nán lại trong khe núi này một thời gian. Nhưng Văn Thời lại cảm thấy có điều gì đó lạ lắm —— 
Nghe lời mấy tên trong miếu này nói, lý do ngọn núi hoang này có đồn đại về quỷ núi là bởi đèn đuốc trên núi không chỉ sáng lên một lần, như thể cứ cách mấy năm sẽ có người dừng chân ở đó vậy. 
Những bóng dáng ấy… đều là Trần Bất Đáo ư? 
Trong nhận thức từ nhỏ đến lớn của mấy thân đồ bọn họ, Trần Bất Đáo xuống núi một mình tất nhiên là để đi giải lồng, giải xong một cái thì giải cái kế tiếp, ít khi nào ở lại một nơi nào đó, đừng nói chi là luôn đi đến một nơi cố định. 
Nếu hắn nhanh chóng quay về thì hẳn là thiên hạ thái bình, không có lồng khủng gì cả. Nếu lâu lắm không về thì ắt là tình hình hỗn loạn, có quá nhiều người khốn khổ đã đột ngột qua đời. 
Điều này giống như định lý đương nhiên là mặt trời mọc ở đằng Đông lặn ở đằng Tây, chưa ai từng nghĩ nhiều, cũng chưa ai từng cảm thấy nghi ngờ về nó. 
Ngay cả Văn Thời cũng chỉ đứng trên cành tùng cao cao và mong ngóng nhòm đến cuối đường núi mỗi ngày. Không thôi, lúc chẳng có ai chú ý, anh sẽ bẻ gãy vài nhánh cây và dùng pháp cơ bút(*) mà không phải tay mơ nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355522/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.