🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không biết Tạ Vấn đang nhớ đến điều gì mà giọng điệu trở nên rất lạnh nhạt, “Cứ coi như là có biết đi.”

Văn Thời lại nhìn về phương xa, cảm thấy khá hoang mang.

Có rất nhiều người từng nói rằng Tổ sư gia Trần Bất Đáo có một cơ thể bán tiên. Mà ai là bán tiên cũng không nhớ chuyện nhân gian.

Không phải trí nhớ kém, mà bởi hắn đã sống quá lâu, đi qua quá nhiều nơi, cũng từng gặp quá nhiều người, nếu phải nhớ kỹ hết mọi điều, bao nhiêu trái tim mà chứa cho nổi.

Vì vậy ai cũng nói Trần Bất Đáo không thích ghi nhớ cho lắm.

Nhưng Văn Thời biết, lời nói kia cũng không đúng hoàn toàn. Chẳng qua, cách ghi nhớ của hắn khác biệt so với người thường mà thôi, không có vụ canh cánh trong lòng hoặc nhớ mãi không quên, mà là kiểu không nặng buồn vui như một kẻ đứng xem đón người về tiễn người đi.

Thoạt nhìn cứ như chuồn chuồn lướt nước, gió thổi qua rừng sâu, đã vút qua thì sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào. Thực ra, chỉ cần từng gặp gỡ và nói đến, hắn gần như đều sẽ có ấn tượng… dù đó có là một đàn kiến bò thành một hàng men theo khe đá đi chăng nữa.

Nhưng có ấn tượng và có biết là hai chuyện khác nhau.

Dù xuất hiện ở bất cứ ngọn núi sâu thẳm nào, mảnh rừng hoang và lác đác vài ánh đèn nơi xa xăm ấy cũng không hề mang lại cảm giác mâu thuẫn. Cảnh tượng tương tự không có chục triệu thì cũng có hàng trăm, chỉ riêng bản thân Văn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355521/chuong-98.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.