Buổi tối ở cái thôn vắng này chưa từng yên ả.
Lục Văn Quyên kể rằng khách khứa vào nhầm chỗ này trước đó chỉ ngớ ra mấy hôm rồi ngày càng trở nên kỳ lạ hơn: xúc động, dễ giận, cáu kỉnh và hờn tủi, như thể tất cả mọi thứ ẩn sâu trong nội tâm đều bị mảnh đất này khơi ra.
Bọn Văn Thời cũng không quá bất ngờ về điều này. Dù sao thì huệ cô có thể bò khắp thôn ở đây phiền phức hơn lồng xoáy nhiều.
Lục Văn Quyên còn bảo rằng đa số khách đều gặp bất trắc vào ban đêm. Dì ta từng thấy một người phụ nữ lao ra khỏi nhà giữa trời mưa to tối sầm như bị trúng tà, chẳng ai cản nổi cô ấy cả.
“Kết quả thì sao?”
“Mấy cậu đã thấy ngoài cửa trông ra sao rồi phải không?” Lục Văn Quyên nói, “Khi trời đổ mưa, mấy thứ kia sẽ bò lên liên tục, ngoài cửa còn trở nên hệt như mặt gương. Kết quả là cô ấy xông ra ngoài và không trở về nữa.”
Hệt như mặt gương vì ngoài cửa là chỗ chết. Về phần vì sao lại lao ra như bị trúng tà, e rằng không thể không dính líu tới tâm ma.
Bởi thế từ đó về sau, Lục Văn Quyên cho mỗi người vào nhầm nơi này uống canh sủi cảo. Dì bỏ thêm chút thuốc vô đó hòng khiến người ta ngủ như chết.
“Nhưng như thế vẫn tốt hơn so với việc chết không toàn thây, biến mất khỏi cuộc đời một cách không rõ rệt.” Lục Văn Quyên nói.
Dự tính ban đầu của dì tốt lắm. Tiếc là canh sủi cảo mà dì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355491/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.