Nhờ phúc của Trương Lam, giờ nhiều người đều biết vụ Trương Nhã Lâm cúng vái xương ngón tay của lão tổ.
Nhưng ngoại trừ bản thân bà cô họ Trương, không ai sẽ moi điều này ra để trêu chọc ngay trước mặt Trương Nhã Lâm cả. Dù sao hắn cũng không dễ hòa hợp với người ngoài cho mấy, có khả năng sẽ nhìn bạn với một vẻ mặt chết chóc nếu bạn dám chọc hắn đấy.
Quả thực hiếm ai lại hỏi thẳng một câu “bộ chú có thù oán gì với hắn hả?” như Văn Thời.
Trương Lam ngồi bên cạnh đã cười nghiêng ngả. Trương Nhã Lâm trở tay không kịp, nghẹn ít lâu sau mới nói: “Chị chú nói chuyện thích phóng đại lắm. Bảo là ngón tay, chứ thực ra chỉ là một miếng xương ngón tay thôi. Ai cũng biết mấy vị lão tổ thời đó tính tình chẳng giống người thường tẹo nào, nhưng chỉ duy nhất một vị là ngay cả mồ mả cũng không để lại. Di vật của ngài ấy phải nói là đếm được trên đầu ngón tay, thường có thể tìm ra thì đã may mắn lắm rồi. Mặc dù xương ngón tay kiểu này nghe hơi quái dị, nhưng con thử nghĩ xíu đi, có phải nó cũng cùng loại với đồ cổ trân quý trong nhà người thường không?”
Văn Thời ngẫm lại mấy lần, cũng không cảm thấy hai điều này tương tự với nhau.
Rõ ràng là Trương Nhã Lâm cảm thấy khá xấu hổ. Tuy ngoài mặt còn duy trì sự tiết chế và lễ phép, nhưng tốc độ bắn chữ ngày một nhanh hơn, da mặt còn ửng lên một vệt đỏ nhạt: “Huống chi chú cũng đâu có đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355490/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.