Đại Đông đã luân trực suốt một thời gian dài, cũng từng giải khá nhiều lồng nhỏ, vị trí trên bức danh phả không quá thấp, ít nhất vẫn cao hơn Trương Bích Linh, mẹ của Chu Húc đang bên bờ rã rời, mấy bậc.
Nhưng thực ra hắn cũng không ổn lắm.
Mỗi lần vào lồng và gặp phải một vài tình huống, hắn vẫn sẽ hoảng loạn. Điều duy nhất được luyện ngày càng tốt hơn là kỹ thuật diễn bề ngoài.
Chuyện đáng mừng là hắn chưa từng luân trực một mình. Mỗi lần vào lồng, hắn sẽ có Chuột hoặc cộng sự khác đi cùng.
Chỉ cần cộng sự ở bên, hắn vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ.
Đại Đông lẳng lặng rụt tay phải trống không lại, hít sâu một hơi, sau đó hơi nhấc bả vai lên. Chuột đang để tay lên vai hắn giật mình theo, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh nhấc vai làm gì thế?”
“À, không có gì hết.” Vừa nghe người còn đang ở bên, một nửa hồn của Đại Đông trở về. Dù tay đang bị ‘người’ nắm, tình huống đã không còn đáng sợ như vậy nữa. Hắn cũng khẽ nói: “Anh chỉ thử xem cậu có sợ hay không thôi.”
“Em thì sợ cái gì chứ?” Phía trước Chuột là Đại Đông, phía sau là Lão Mao, đúng là không có lý do gì để sợ cả. Hắn hỏi ngược lại: “Hay là bản thân anh đang sợ đấy?”
Đại Đông mắng hắn: “Nói không sợ chỉ để dọa cậu thôi. May là anh đứng đầu đấy, nếu hai tụi mình thay đổi vị trí, chắc giờ cậu không thở nổi luôn rồi.”
Chuột đã quá quen với điệu bộ giả vờ mạnh mẽ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355454/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.