Chương trước
Chương sau
Đại Đông đã luân trực suốt một thời gian dài, cũng từng giải khá nhiều lồng nhỏ, vị trí trên bức danh phả không quá thấp, ít nhất vẫn cao hơn Trương Bích Linh, mẹ của Chu Húc đang bên bờ rã rời, mấy bậc.
Nhưng thực ra hắn cũng không ổn lắm.
Mỗi lần vào lồng và gặp phải một vài tình huống, hắn vẫn sẽ hoảng loạn. Điều duy nhất được luyện ngày càng tốt hơn là kỹ thuật diễn bề ngoài.
Chuyện đáng mừng là hắn chưa từng luân trực một mình. Mỗi lần vào lồng, hắn sẽ có Chuột hoặc cộng sự khác đi cùng.
Chỉ cần cộng sự ở bên, hắn vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ.
Đại Đông lẳng lặng rụt tay phải trống không lại, hít sâu một hơi, sau đó hơi nhấc bả vai lên. Chuột đang để tay lên vai hắn giật mình theo, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh nhấc vai làm gì thế?”
“À, không có gì hết.” Vừa nghe người còn đang ở bên, một nửa hồn của Đại Đông trở về. Dù tay đang bị ‘người’ nắm, tình huống đã không còn đáng sợ như vậy nữa. Hắn cũng khẽ nói: “Anh chỉ thử xem cậu có sợ hay không thôi.”
“Em thì sợ cái gì chứ?” Phía trước Chuột là Đại Đông, phía sau là Lão Mao, đúng là không có lý do gì để sợ cả. Hắn hỏi ngược lại: “Hay là bản thân anh đang sợ đấy?”
Đại Đông mắng hắn: “Nói không sợ chỉ để dọa cậu thôi. May là anh đứng đầu đấy, nếu hai tụi mình thay đổi vị trí, chắc giờ cậu không thở nổi luôn rồi.”
Chuột đã quá quen với điệu bộ giả vờ mạnh mẽ của anh chàng da ngâm này, nói mà hạn hán lời: “Có khoe thì đợi nghỉ tí rồi hẵng khoe.”
“Phải rồi, mấy người khác còn đó chứ?” Đại Đông lại nâng giọng, hỏi mọi người một câu bằng âm lượng mà ai cũng có thể nghe thấy.
Đây thực ra là một hành động điển hình để tăng lòng dũng cảm, nhưng vì thể diện của Trương gia, Chuột không vạch trần hắn.
Chu Húc, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ đều là mấy đứa nhỏ thành thật, lần lượt lên tiếng, rất nể tình hắn.
Đại Đông lại hỏi: “Người phía sau thì sao?”
Lời vừa thốt ra, hắn đã nghe thấy hai tiếng ho khó chịu.
Tạ Vấn là ma ốm, ai cũng biết vụ đó.
Về phần thể chất bệnh tật của hắn, mọi nhà lưu truyền hai ý kiến.
Một bên nói là linh tướng bất ổn linh hồn bất định, thế nên cơ thể của hắn mới yếu ớt.
Còn bên khác lại bảo rằng nghiệp chướng của hắn quá nặng, có mệnh đại sát, cơ thể có số là phải mắc bệnh nhẹ mỗi năm, chỗ nào cũng ốm yếu. Người như vậy là kẻ không thích hợp để vào lồng nhất, vào lần nào cũng sẽ tốn sức hao linh, ra được thì chỉ bết bát hơn thôi.
Đại Đông nghĩ giờ họ đã ở trong lồng, cảm thấy Tạ Vấn là người suy yếu thật sự.
“Được rồi, phải đi sát nhau nhé, lạc một cái thì không biết đường nào để tìm mấy cậu đâu.” Đại Đông vừa ho khan theo vừa nói một câu.
Chắc hẳn họ còn đang đi trong hành lang dài. Vì xung quanh đen nhánh, chân cũng không dám nâng lên quá cao, luôn phà sát trên mặt đất, phát ra tiếng lê bước lề mề.
Cùng với tiếng vang khi nói chuyện, không gian có vẻ sâu thẳm mà yên tĩnh, âm khí càng nặng hơn.
Có lẽ là vì điều này, sau khi Đại Đông nói xong, mấy người khác không mở miệng nữa. Hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân thong thả, nghe rất dồn dập, thậm chí còn cảm thấy không giống như tiếng bước mình đang vọng lại.
Văn Thời đứng thứ hai từ dưới đếm lên, theo đội ngũ đi về phía trước. Nhưng lực chú ý của cậu không nằm trên tiếng bước chân, mà là bàn tay đang đặt trên vai mình.
Thực ra trước kia khi Hạ Tiều sợ hãi, cũng sẽ túm lấy anh không buông tay. Anh chỉ xem như trên người mình có treo thêm một quả cân, ngoài hơi nặng ra thì không có cảm giác gì nữa.
Nhưng lần này thì khác.
Rõ ràng là tay của Tạ Vấn không nặng, chỉ để lên vai anh một cách bình thường, nhưng cảm giác tồn tại lại rất mãnh liệt.
Văn Thời có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của người phía sau, xuyên qua lớp áo thun khá mỏng truyền vào người. Cũng có thể cảm nhận được những ngón tay hơi cong, gầy mà dài của Tạ Vấn, đốt ngón như bấu vào xương cốt của anh.
Cảm xúc này rất nhỏ bé, Văn Thời hơi nheo mắt trong bóng tối.
Anh nghĩ, quả nhiên mình vẫn không quen va chạm da thịt với người khác suốt một thời gian dài. Hơi… thân mật quá mức.
Trong một khoảnh khắc, anh muốn lung lay bả vai, kêu Tạ Vấn buông tay một chút, để cảm giác láng máng này dịu bớt. Nhưng cuối cùng anh vẫn không hề nhúc nhích.
Có lẽ do hành lang quá mờ, xung quanh quá yên tĩnh, anh cũng tùy ý để người phía sau nắm lấy bả vai.
Vài tiếng ho khan trầm thấp lại vọng tới từ sau lưng, như Tạ Vấn thường nén giọng, nghe hơi tức ngực.
Văn Thời buông mắt nghe, bước chân vẫn không dừng lại.
Đi tiếp hai bước, anh chợt dừng chân!
Vì bàn tay trên vai anh không hề động đậy…
Nãy giờ Tạ Vấn luôn ho khan một cách khó chịu, nhưng bàn tay để lên vai anh lại không hề run theo một lần nào cả.
Như là bàn tay kia đã bị cắt rời khỏi cơ thể, không còn dính vào nhau nữa.
Hoặc, ngay cả tiếng động cũng là giả.
Văn Thời nhíu mày, nắm lấy bàn tay của ‘Tạ Vấn’, nhưng lại chụp vào hư không.
Khi anh vừa phản ứng, cảm giác trên vai cũng biến mất, tiếng ho khan đột ngột im bặt.
“Tạ Vấn?” Anh đè giọng thấp xuống gọi một tiếng.
Ngoài tiếng vang từ giọng nói của mình ra, không có bất cứ lời đáp nào hết.
Đằng sau anh trống vắng, như thể chưa từng có một người tên Tạ Vấn đứng đó. Suy nghĩ trỗi dậy trong chớp mắt này làm anh không thoải mái cho mấy, đứng đờ người ra tại chỗ một lát.
Ngay sau đó, anh lại ý thức được một điều: Anh đã buông tay và dừng bước, nhưng đám Tôn Tư Kỳ phía trước lại không hề cảm nhận được.
Không biết từ khi nào, tiếng bước chân cũng đã mất tiêu, hành lang trở nên lặng thinh.
Bỗng nhiên, một tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên sau lưng Văn Thời, như là có ai đó đang mở ra một cánh cửa cũ kỹ.

Đại Đông còn đang bị bàn tay lạnh băng đó nắm lấy, hắn vừa nghĩ thầm bà mẹ nó hành lang này dài lắm thế, vừa tự an ủi bản thân ‘Chuột còn đang nắm vai mình mà, không sao đâu.’
Để xác nhận sự tồn tại của đối phương, gần như đi bước nào hắn cũng sẽ gọi một cái: “Chuột ơi?”
Sau đó, Chuột sẽ trả lời một câu: “Đây nè.”
Sau ít lâu, Đại Đông không nhịn được phải nói: “Chân anh mỏi rồi, còn chưa tới điểm dừng, cũng chả có động tĩnh gì khác. Không phải cái lồng này sẽ bắt tụi mình đi mãi như thế, đi suốt mười ngày nửa tháng rồi từ từ giết sống tụi mình bằng cách tiêu hao hết mọi sức lực đó chứ? Cậu nói xem, nếu giờ anh thả một con rối ra thì sẽ ra sao?”
Giọng của Chuột lại vang lên: “Đây nè.”
Đại Đông: “…”
Cảm giác ở khoảnh khắc đó thật sự khó mà diễn tả.
Đại Đông chỉ cảm thấy đầu mình bị chẻ một phát, mồ hôi lạnh dọc theo da đầu tuôn xuống.
Hắn muốn gọi những người khác, nhưng cổ họng như bị nhét đầy lông gà, không thốt ra được chữ nào. Hắn đứng yên tại chỗ, chẳng dám nhúc nhích.
Một giây trước, hắn còn cảm thấy bàn tay trên vai là điều an ủi cho lòng mình, một giây sau đã cảm thấy e rằng thứ đó muốn hắn chết đi! Hắn cố gắng lắm mới tìm lại được cảm giác.
Sợi bông trong tay phải cuộn thành một cục rối nùi, Đại Đông vội khẽ lung lay vài cái, sau đó đột ngột quăng dây ra ngoài.
Đầu kia của sợi dây như là có linh hồn, vòng một vòng trong hành lang với một nguồn sức mạnh khủng khiếp, vù vù xé gió, quất lên vách tường nghe bập bập, còn dữ dội hơn quất roi.
Trong tay hắn nhanh chóng không còn gì, thứ nắm lấy tay hắn mất dạng, ‘Chuột’ để tay lên vai hắn cũng biến mất.
Đại Đông điều khiển dây rối quét loạn một lúc, mãi đến khi ngón tay đã mỏi, hắn mới cảnh giác dừng lại. Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng xác định được một điều, trong hành lang không còn một bóng người nào ngoài mình ra.
Mấy người đi theo phía sau đã mất bóng.
Hắn nắm chặt sợi dây trong tay, thở phì phò tại chỗ. Lúc đang rối rắm không biết mình nên đi tiếp hay là án binh bất động, hắn nghe thấy một tiếng ‘kẽo kẹt’ lại vang lên giữa bầu không khí tĩnh mịch này.
Có một cánh cửa mở ra.
Đại Đông kinh ngạc nhảy cẩng lên, dựng lỗ tai muốn xác nhận hướng cửa.
Bỗng nhiên, một làn gió thổi qua từ sau ót…
Nghe như tiếng người hít thở.
Đờ mờ.
Đại Đông chửi một tiếng trong lòng, vừa định xoay người lại, hắn đã bị một đôi tay đột ngột đẩy một cái!
Hắn đứng không vững, lảo đảo vài bước về phía trước
Một giây tiếp theo, một tiếng ‘rầm’ truyền tới từ sau lưng! Cánh cửa phía sau đã đóng lại —— hắn bị đẩy mạnh vào một căn phòng.
Nếu đổi thành một kẻ nhát gan, có lẽ hắn đã khóc ngay tại chỗ rồi.
Mình vẫn ổn. Đại Đông nuốt nước bọt, gắng gượng ổn định lại bản thân.
Hắn vẫn lảo đảo vài bước rồi mới đứng vững, nửa cong người, trong tay banh dây, nhích một xíu về phía sau, muốn lùi tới vách tường, ít nhất vẫn có một chút cảm giác an toàn.
Nhưng mà hắn vừa lùi lại mấy bước, đã cảm thấy mình đụng phải một cơ thể…
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu bỗng truyền xuống tiếng xẹt xẹt khẽ khàng, như là bóng đèn kiểu cũ đang bị chập mạch. Tiếp theo đó, căn phòng lóe sáng vài lần.
Giữa lúc chớp lóe, Đại Đông ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bóng người đứng sau lưng.
“Áaaaaaaa ——”
Hắn giật bắn lên như bị nhấn trúng công tắc, một mình tạo ra hiệu ứng lẫn trốn khắp nơi.
Bóng đèn cuối cùng cũng sáng lên một cách bình thường, chiếu rọi nguyên căn phòng trắng buốt. Một giọng nói cắt ngang tiếng thét chói tai của Đại Đông: “Câm miệng, đừng la nữa.”
Đại Đông đứng hình xong lại ‘á’ thêm một lát mới nhận ra, giọng nói này nghe không giống quỷ.
Hắn dừng lại trong do dự, buông khuỷu tay đang che mặt ra và tập trung nhìn thử ——
Được rồi, không phải quỷ, mà là đại đồ đệ lạnh lùng như tảng băng của Thẩm gia.
“Mày con mẹ nó ——”
Đại Đông buộc miệng chửi lên, lại khổ sở nén lại. Nghẹn suốt nửa buổi mới thốt ra một câu: “Cậu đứng đó không nói tiếng nào để hù ai!”
Làn da của người nọ vốn đã trắng nõn, bị bóng đèn trắng kiểu cũ này chiếu lên càng không thấy nổi độ ấm. Có vẻ như anh đang phục hắn luôn rồi, nhìn Đại Đông qua lại với một vẻ mặt vô cảm, sau đó chế giễu ngược lại: “Tôi cũng không ngờ mình chỉ đứng thế thôi mà cũng có thể dọa ai đó sợ tới mức chạy đi cướp cửa để thoát ra.”
Anh mím môi dừng lại một chút rồi mới bổ sung: “Còn không thể tìm ra cửa nữa chứ.”
Đại Đông: “…”
Hắn muốn phản bác hai câu, nhưng vừa cúi đầu nhìn, mình đang trốn trong góc tường bằng một tư thế cực kỳ bất nhã, dáng vẻ chỉ cần có lỗ là chui xuống liền, thật sự không có tự tin để phản bác.
Làn da ngăm đen của Đại Đông hiếm khi đỏ ửng lên, dựa tường đứng dậy, sửa lại quần áo. Hắn suy nghĩ, cuối cùng vẫn giải thích một câu vì bản thân: “Cậu không biết tôi đã trải qua chuyện gì đâu, nếu mới nãy mà cậu đi đầu thì có khi còn la thảm thiết hơn tôi nữa đấy.”
Đối phương liếc hắn một cái, nói chung cũng mặc kệ, chỉ nhìn cách trang trí trong phòng.
Đây là phòng sách, có một giá sách bằng gỗ đỏ dính tường và một bàn học to rộng dày nặng, trên bàn là cuốn lịch, vở bao da, bút máy và một chiếc đèn bàn màu ngọc bích.
Sau bàn là một chiếc ghế dựa cao, kiểu dáng nửa Trung nửa Tây. Trên mặt đất là tấm thảm thêu hoa màu xám nâu.
“Mang chút phong cách phương Tây.” Đại Đông nói.
Thực ra hắn không muốn nói chuyện với đại đồ đệ của Thẩm gia, dù sao đối phương trông có vẻ không phải một người thích nói chuyện. Nhưng hắn cần có một chút đề tài để giảm bớt sự thất thố và xấu hổ vừa rồi.
Quả nhiên, đối phương không hé răng.
Trái lại, trong phòng, à không, phải nói là trong tất cả căn phòng đều vang lên một giọng nữ: “Mật thất này được phỏng theo những sự kiện có thật ——”
“Giọng nói này hơi quen tai.” Đại Đông nói thầm.
Lần này, tên đồ đệ Thẩm gia kia mới để ý tới hắn, nhíu mày ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu hắn nghe cho đàng hoàng chứ đừng ngắt lời.
Đại Đông sắp nghẹn chết rồi.
Hắn thầm nói mẹ nó bây giờ tốt xấu gì ông cũng có thể xem là tiền bối của mi, so với người trên cao thì không đủ, nhưng so với mi chắc cũng dư lòi ra mà? Sao lại bày ra dáng vẻ ghét bỏ chết ông như thế, thật là không có một chút lễ phép nào hết.
Gan lớn thì hay lắm hả?
Hắn cảm thấy mình còn quá tốt tính, không ra vẻ kiêu căng, nếu không đã không bị nhăn nhó bởi chiếc gối thêu hoa rỗng tuếch này rồi.
Đợi sau khi thoát khỏi cái lồng này và phản hồi với bà cô họ Trương, hắn nhất định phải đánh giá người này thêm một câu là ‘kiêu căng ngạo mạn’.
“Giai đoạn đầu của Dân Quốc, có một vị phú thương họ Thẩm ở trong căn biệt thự kiểu Tây, giờ là tiệm Ba Mét này, hắn làm nghề bán lá trà. Hai vợ chồng hay bận đi xã giao, thường đến Bắc Bình và Thiên Tân vệ, một lần sẽ ở suốt vài tháng, rất ít khi ở nhà. Người thường ở nhà nhất là vợ và bốn đứa con của hắn —— một trai, ba gái, quản gia, nhũ mẫu, thầy giáo, bà vú nấu cơm và con của nhũ mẫu.”
“Từ bé, tụi nhỏ đã hay chơi với nhau, lầu trên, lầu dưới, tiền viện, hậu viện đều có dấu vết của chúng.”
“Mãi đến một ngày nọ, có một người đã mất tích.”
“Người bị mất tích là con gái lớn của phú thương, nó tên là Thẩm Mạn Di, 11 tuổi.”
“Quản gia và nhũ mẫu nôn nóng tìm kiếm trong phòng sách, những người còn lại bị nhốt trong những căn phòng khác nhau bởi trò đùa dai. Quản gia nói: Thả những người khác ra trước rồi cùng suy nghĩ biện pháp. Nhũ mẫu tỏ vẻ đồng ý.”
Nói hết đoạn đó, trong phòng trở nên im ắng.
Đại Đông nhìn khắp nơi một lượt, hết ý kiến: “Chúng ta không cần phải làm theo trình tự của mật thất đâu nhỉ?”
Văn Thời đi tới bên cửa: “Thả những người khác ra trước.”
Đại Đông gật đầu đồng ý, gật xong lại cảm thấy sai sai.
Lời này nghe quen quá, giống hệt như lời phát thanh vừa rồi, mà hắn lại không cẩn thận vào vai nhũ mẫu.

Nhũ mẫu da ngâm cảm thấy khá tức giận.
Văn Thời lại hoàn toàn không nhìn nhũ mẫu Đại Đông đó.
Anh vặn tay cửa một cái, không thể mở ra như trong dự kiến. Vì thế, anh kéo chặt sợi dây trắng quấn quanh ngón tay, đang định lay động, đã nghe nhũ mẫu da ngâm mở miệng: “Cậu đừng làm bậy!”
Trước đây, Đại Đông từng may mắn gặp được vài tên gà mờ, kiến thức rối thuật lơ mơ mà đã xài đại, thường biến lợn lành thành lợn què, thậm chí còn siết mình chặt đến nỗi suýt nữa chết mất.
Bản thân hắn lúc vừa học rối thuật xong cũng thường phạm lỗi, bị dạy đủ điều, bởi vậy xin từ chối thẳng mấy tên tay mơ vì năng lực kém.
“Cậu quấn dây trông qua loa quá.” Đại Đông nhìn chằm chằm vào ngón tay của Văn Thời.
Rối sư luôn có mục đích khi quấn dây. Đan chéo chỗ nào hay quấn bao nhiêu vòng cũng có lý do cả. Điều này giống như bút pháp của người vẽ bùa chú và khẩu quyết của kẻ bày trận vậy, không thể xằng bậy.
Đương nhiên, ngoài những rối sư tuyệt đỉnh ra, cũng có một cách nói là ‘không kiếm thắng có kiếm’, nhưng đó lại là một cảnh giới giác, quấn đại sợi dây là có thể điều khiển con rối, thậm chí không cần dây cũng được.
“Cuối sợi này phải vòng lên ngón trỏ trước mới đúng, quấn ba vòng trên ngón áp út, xong lại quấn về ngón trỏ, cậu ——” Đại Đông không còn gì để nói nữa.
Quấn đẹp như thế làm cái chó gì.
Hắn trợn trắng mắt hỏi Văn Thời: “Cậu trả lời tôi thật lòng, cậu học được mấy tháng rồi?”
Văn Thời im lặng không đáp.
Nhũ mẫu da ngâm nhát gan như thế này, nói thật thì sẽ dễ hù chết hắn lắm.
Nhưng hiển nhiên Đại Đông chỉ muốn chế giễu một câu thôi, cũng không hề trông chờ vào đáp án. Hắn phất tay sang kế bên, nhức đầu nói: “Thôi nhường đường giùm cái, đừng quấy rầy, để tôi.”
Văn Thời vẫn không nói gì, nhìn đối phương với một ánh mắt kỳ quái.
Vài giây sau, anh buông tay, nghiêng người lùi lại một bước, để nhũ mẫu tự do phát huy.
HẾT CHƯƠNG 31 („• ֊ •„)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.