Với kinh nghiệm làm người chỉ mới mười năm, Hạ Tiều chưa từng gặp phải trường hợp như thế. Dù sao cậu cũng đã xấu hổ muốn điên đến nơi, đỏ ửng từ đầu xuống tới chân.
Anh cậu thì ngược lại, ngoài mép môi hơi nhếch lên ra, biểu cảm trên mặt càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn xíu, có vẻ là không còn phản ứng nào nữa… à không đúng, hình như vẫn có chút đỉnh ——
Văn Thời nghiêm mặt nhìn Tạ Vấn vài giây, sờ trái cổ, không rên một tiếng nhìn lên trời.
“Anh ơi, làm sao đây.” Hạ Tiều đỏ mặt nói nhỏ.
“Làm sao đây cái gì?” Bờ môi mỏng của Văn Thời giật giật.
“Tin nhắn vừa rồi.” Hạ Tiều nói.
Văn Thời bình tĩnh căng mặt ra, thốt lên một câu: “Cậu gửi mà.”
Hạ Tiều: “???”
Bà mẹ nó…
Đối phương là Văn Thời, Hạ Tiều cũng không thể chửi lại, chỉ có thể nuốt ngược lời đó về.
Lỡ có kẻ nào bình tĩnh hơn đập chết mình thì sao.
“Cậu để người khác gửi giùm mà không nhìn ra người nhắn tới à?” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên, ngay bên cạnh anh. Văn Thời quay lại đầu, lúc này mới phát hiện hắn và Lão Mao đã đi sang đây, rạch ra một đường ranh giới rõ rệt với hai kẻ cuối cùng vừa bước vào.
Lúc nói, ánh mắt của Tạ Vấn dừng lại trên hai người đứng bên cửa kia, nhìn từ trên xuống dưới, chứ cũng không hề ngó tới Văn Thời. Nhưng do giọng nói bị ép xuống thấp trũng, trái lại mang theo chút cảm giác thân thiết.
“Nhìn ra thì sao?” Văn Thời nói.
“Chưa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355453/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.