Hai tên mù tịt nhát gan trong tiệm đã bị dọa xỉu, những người còn lại phát hiện mình không thể nào chạy thoát, nhưng chẳng còn thét rít khóc kêu gì nữa.
Họ vẫn co rút trong góc, không dám nhúc nhích một xíu. Nhưng nghe người phụ nữ đó nói xong, vẻ mặt hoảng sợ và mất khống chế dần thả lỏng, biến thành một biểu cảm trống rỗng.
Bốn lá bùa kia của Trương Bích Linh dính chặt lên cửa cuốn, tượng trưng cho ‘cửa thành mở ra’, nhưng mọi người run bần bật đợi một lát cũng không cảm thấy bất cứ thay đổi gì.
Hạ Tiều lặng lẽ hỏi: “Cửa thành mở ra bằng cách nào?”
Nãy giờ Chu Húc cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ đó như hổ rình mồi, tranh thủ nhìn lá bùa một cái: “Sao tui biết được, tui có từng sử dụng bao giờ đâu! Nói chung diễn giải trên sách về loại bùa này khá đáng sợ.”
Hạ Tiều đắn đo không biết lòng can đảm của mình có chịu nổi không rồi hỏi tiếp: “Diễn giải là gì?”
Chu Húc: “Vạn quỷ đồ thành.”
Hạ Tiều: “… Cái này mà kêu là khá-đáng-sợ hả???”
Chu Húc: “Anh bị mù chữ à? Bộ không biết có một biện pháp tu từ gọi là nói quá hả?”
Hạ Tiều nghĩ cũng phải. Người ta là nguyên cả thành phố, họ chỉ là một căn phòng nhỏ hư hại. Huống chi bây giờ đang gió êm sóng lặng, bùa của Trương Bích Linh có tác dụng hay không cũng chả cần bàn nữa.
“Vậy em nhích qua chút coi, mẹ nó chân anh tê cứng rồi.” Hạ Tiều đẩy Chu Húc một chút.
Ỷ mình còn nhỏ kèm theo đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355446/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.