🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Văn Thời hơi sửng sốt, thề thốt phủ nhận: “Không hề.”

Tạ Vấn không tin cho lắm: “Không thật hay không giả đấy?”

Văn Thời không lên tiếng.

Thật ra anh không muốn về chuyện này, nhưng vẫn không chịu nổi khi đối phương hỏi mình như vậy.

Có lẽ do cầu thang vừa đen kịt vừa tĩnh lặng, hoặc là vì Tạ Vấn dựa gần quá, giọng nói cũng đè xuống thấp chũn, bây giờ anh lại có chút không nghe được lời Tạ Vấn nói.

Ai dè đối phương lại mở miệng: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Không đói là được. Tôi ——”

Văn Thời ngắt lời gã: “Anh đừng nói gì hết.”

Tạ Vấn chưa hiểu kịp: “Vì sao?”

Văn Thời vuốt gân cốt bên lỗ tai, mặt hơi nhìn sang bên cạnh. Im lặng một lúc lâu, anh mới bóp trái cổ quay đầu lại. Giọng nói để lộ sự bực bội phảng phất: “Vì anh càng nói tôi càng thấy đói.”

Trong cầu thang thoáng im xuống.

Tiếng người nói trên lầu ba loáng thoáng vọng tới, mơ hồ mờ nhạt, như thể có ai đó đang nói khẽ.

Tạ Vấn ngoảnh đầu liếc lên một cái rồi mới quay lại.

Hắn rủ mắt nhìn Văn Thời một lúc, bảo: “Vậy tại sao cậu lại phải chịu đựng?”

Trong phút chốc, sát khí dính đầy trên người Tạ Vấn tỏa ra, như là tất cả yêu ma quỷ quái đều đang dây dưa với nhau, mang theo một cảm giác chèn ép cực nặng, rồi lại nhẹ bẫng như sương mù nửa đêm, ôm lấy cả người Văn Thời vào trong đó.

Khoảnh khắc này thường sẽ mang lại cho người ta một ảo giác như đang được ôm nhẹ bởi ai đó.

Nhưng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355445/chuong-22.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.