Cái kiểu mồm nhanh hơn não này đáng xấu hổ quá.
Đương nhiên là Văn Thời không định giải thích ngọn nguồn về mình cho người nọ, chỉ đành cầu nguyện Tạ Vấn là một chiếc gối thêu hoa(*) được mỗi vẻ ngoài, chứ không hiểu cái câu bị cậu nói hớ này.
(*) gối thêu hoa: đẹp ngoài trong trống rỗng, bảnh trai nhưng không có học thức.
Ai dè gối thêu hoa lại bảo: “Cậu không gắp miếng nào từ chiếc nồi to đùng hồi nãy mà lại ăn thứ này?”
Văn Thời: “…”
Sao anh lại thông minh đến vậy chứ…
Anh không phải kiểu người vòng vo, nhất thời không tìm ra lời đáp trả, chỉ có thể nghiêm mặt giằng co với Tạ Vấn, định đánh lùi quân địch bằng ánh mắt.
Nhưng quân địch không lùi mà lại tiến tới: “Trở nên như thế từ khi nào?”
Văn Thời quyết định đầu hàng, anh cảm thấy Tạ Vấn khắc mình.
“Một khoảng thời gian rồi.” Anh nói.
Thực ra hồi xửa xừa xưa, anh vẫn có thể ăn cơm bình thường. Trạng thái này tiếp diễn rất lâu, mãi đến một lần bước khỏi cửa vô tướng nọ, anh mới dần có thay đổi.
Thẩm Kiều trơ mắt nhìn anh từ một tín đồ thích ăn, nhất là đồ ngọt, biến thành một kẻ chẳng ăn gì hết.
Cũng may là quá trình này diễn ra lần lượt từng bước, anh vẫn có thời gian để chuẩn bị, cũng không bị người khác phát hiện.
Lần này lại bước ra khỏi cửa vô tướng, anh không chỉ không trữ thứ gì, mà trạng thái còn tệ hơn, cuối cùng vẫn không thể che giấu.
Nhìn đi, không phải anh đang bị thức ăn phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355439/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.