Chương trước
Chương sau
Bảy vị Yêu tôn Địa giai trung kỳ xếp thành Bắc Đẩu Thất Tinh trận bao lấy bảy đại trận của Huyền Linh Tử, chờ đợi hiệu lệnh từ Âm Cơ.
Âm Cơ ra hiệu, Yêu tôn đứng ở Diêu Quang Tinh hét lớn, trên tay ngưng tụ ra yêu lực đánh về phía Tây Nam. Chờ Âm Cơ ra hiệu lệnh thứ hai, Yêu tôn đứng ở Khai Dương Tinh cũng vung móng vuốt đánh về hướng Tây Bắc.
Năm đạo công kích liên tiếp đã khiến đại trận lung lay, tuy nhiên vẫn chưa thể phá vỡ kết giới.
Một nửa nguyên thần của Huyền Linh Tử đang không ngừng công kích nguyên thần Thanh Liên, nhưng một nửa còn lại ở bản thể lại híp mắt bình tĩnh nhìn bảy Yêu tôn. Ngoại trừ kết giới đang lung lay thì bảy đại trận liên hợp vẫn chưa có gì khác thường, năm Yêu tôn kia như đang làm trò hề.
Nhưng Huyền Linh Tử cũng đã lấy Huyền Linh kiếm từ ấn đường ra, tay phải nắm chặt chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Âm Cơ vốn mưu mô lươn lẹo, nếu ả để bảy Yêu tôn thực hiện công kích chắc chắn sẽ có lý do. Chưa kể Phượng Tư tiên tử đã ngã xuống, nàng là đại sư trận pháp đỉnh cấp của đại lục Huyền Thiên, Huyền Linh Tử tự nhận trình độ về mặt trận pháp của mình không bằng Âm Cơ, cũng hiểu có lẽ Âm Cơ đã tìm ra phương pháp phá trận.
Lạc Tiệm Thanh hiện tại vẫn đang trong nguy cơ tấn giai thất bại, Âm Cơ đã tìm ra cách phá trận.
Trong mắt Huyền Linh Tử không có sợ hãi, hắn chỉ bình tĩnh nhìn thanh niên một thân máu đen cách đó không xa, chỉ khi nhìn người này thì trong con ngươi lạnh lẽo của hắn mới lộ vẻ dịu dàng.
Âm Cơ quát lớn: “Chung Hằng, Lạc Tinh vị!”
Yêu tôn Chung Hằng đứng ở vị trí Lạc Tinh lập tức quát to, hóa thành một con báo đen gào thét phun ra một quả cầu lửa.
Tới công kích thứ sáu thì bảy tòa đại trận bỗng lung lay, kết giới chớp tắt. Hiện tượng này duy trì một khắc đồng hồ, những đại năng đứng xem xung quanh đều xôn xao.
Rõ ràng năm lần công kích trước đều không có tác dụng, vì sao lần công kích thứ sáu này lại có phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ lần công kích thứ sáu đã phá hủy thứ gì đó liên kết bảy đại trận, thật sự có thể phá đại trận này?!
Thấy một màn này, Âm Cơ cúi đầu cười, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay ả.
Ả nâng mắt nhìn Yêu tôn đứng ở vị trí Thiên Khu Tinh, gã gật đầu, sau đó lập tức hóa thành một con yêu thú to lớn chọc trời. Yêu thú này có ba đầu rắn khổng lồ, nó uốn éo thân thể đen ngòm phun nọc độc lên bảy đại trận.
Ngay khi nọc độc chạm tới kết giới. Ầm!
Tiếng vỡ vang vọng đất trời, đại trận ngăn trở đại năng hai tộc hơn mười ngày đã vỡ!
Ánh sáng và bùa chú dưới chân Huyền Linh Tử đã biến mất, vô số bụi tím ùa tới quanh Lạc Tiệm Thanh. Lúc trước có đại trận xua tan một ít bụi tím để Lạc Tiệm Thanh đột phá, giờ thì trận pháp đã bị phá, không thể cản bụi tím, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập một màu tím.
“Thiên Kình Phá Hải trận!”
Người đầu tiên phản ứng chính là bảy Yêu tôn cách Huyền Linh Tử gần nhất. Chúng nó tiến đến phá trận theo lệnh Âm Cơ, lần đầu tiên thử đã thành công, vậy nên lập tức hợp thành một đại trận từ bảy vị trí hiện tại, dùng một viên ngọc Âm Cơ vừa lén nhét vào tay Yêu tôn Chung Hằng.
Thiên Kình Phá Hải trận lập tức trải rộng, bảy Yêu tôn đều có thực lực Đại Thừa trung kỳ, Thiên Kình Phá Hải trận tạo ra từ lực lượng của bọn họ đủ để sánh với tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ!
Tất cả đều hóa thành nguyên hình công kích Huyền Linh Tử. Vừa rồi chúng nó đều thấy được Huyền Linh Tử xé rách một nửa nguyên thần, nói cách khác, thực lực của hắn không tới sáu phần bình thường!
Đây đúng là thời cơ tốt để giết Huyền Linh Tử!
Ngay khi những công kích này sắp đánh lên Huyền Linh Tử, chợt lóe một cái, tôn giả áo trắng đã biến mất. Sắc mặt Yêu tôn Chung Hằng biến đổi, cẩn thận đề phòng bốn phía, nhưng gã vừa nhấc tay đã thấy một đạo kiếm quang màu vàng đánh xuống đỉnh đầu.
Chung Hằng lập tức rít gào phóng về phía trước, dùng móng vuốt sắc bén chặn đạo kiếm quang này.
“A a a!”
Kiếm khí sắc bén chặt đứt hai móng Yêu tôn Chung Hằng, thậm chí chạy thẳng một đường xuống cắt đứt hai cánh tay, vẽ lên một vết cắt trên cổ gã, nhưng khi sắp chặt đứt yết hầu lại đột nhiên biến mất.
Chung Hằng run rẩy sợ hãi không ngừng, nhưng khi gã phát hiện kiếm khí của Huyền Linh Tử thế không thể giết mình thì kích động hô to, không để ý hai tay đã bị phế: “Hắn đã bị thương! Thực lực của hắn không tới Hóa Thần trung kỳ… có khi còn không còn là Hóa Thần kỳ!”
Vừa dứt lời, đám đại năng đang yên lặng theo dõi ở phía xa đều đổi sắc mặt.
Quỷ Viêm lão tổ Đoạn Hồn tông cười lớn: “Huyền Linh Tử, ngươi vì yêu vật kia mà lạm sát kẻ vô tội, nối giáo cho giặc! Hôm nay bản tôn sẽ thay trời hành đạo giết tên tiểu nhân phản bội Nhân tộc ngươi!” Vừa dứt lời, lão phất Chiêu Hồn phiên màu đen, phóng tới chỗ Huyền Linh Tử.
Đệ Tam hải chủ Yêu tộc cũng cười ha hả: “Mối thù hơn hai trăm năm trước trên chiến trường, hôm nay tại Mộng Sát Chi Địa này, bản tôn muốn ngươi phải trả giá!”
Mà trong Nhân tộc, phẫn nộ nhất chính là Bạch gia lão tổ.
Khuôn mặt già nua đã tức đến đỏ bừng, ánh mắt trừng trừng như sắp rơi khỏi hốc mắt, lão căm thù nhìn Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh, nhất là Huyền Linh Tử, lão nhất định phải bầm thây vạn đoạn hắn!
“Huyền Linh Tử! Ngươi giết một trăm hai mươi bốn người Bạch gia ta! Thậm chí tiểu bối mà ngươi cũng giết! Ngươi tội ác tày trời, ngươi tội ác ngập trời! Sao ngươi có thể ra tay với tiểu bối cảnh giới thua xa ngươi, ngươi là đồ vô sỉ vô tình vô nghĩa, hôm nay bản tôn muốn băm vằm ngươi, rút gân lột da đồ đệ yêu vật của ngươi, cho các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Nhất thời, vô số đại năng đều nhằm phía Huyền Linh Tử mà tấn công.
Cho dù là tu sĩ Đại Thừa trung kỳ thực lực kém xa Huyền Linh Tử, sau một hồi do dự cũng nhanh chóng nhập vào dòng người, không ngừng phát động công kích.
Thái Hoa Sơn sở hữu năm tu sĩ Đại Thừa kỳ, ngoại trừ Hạo Tinh Tử, bốn người còn lại đều ở lại Thái Hoa Sơn không muốn truy đuổi.
Lúc này chỉ có một mình Hạo Tinh Tử vẫn ở tại chỗ không xông lên trước, đứng từ xa nhìn một màn này. Trong mắt lão hiện lên vẻ phức tạp, tay phải cầm Thái Hoa kiếm nắm rồi lại thả, cuối cùng lại nâng mắt, xuyên qua bả vai Huyền Linh Tử nhìn Lạc Tiệm Thanh bị hắn che ở phía sau.
Hai mắt Hạo Tinh Tử co lại, đang muốn đi đánh chết Lạc Tiệm Thanh, ai ngờ lại nghe thấy tiếng cười âm trầm của Âm Cơ: “Không nỡ giết sư đệ ngươi sao?”
Hạo Tinh Tử cứng người: “Mục tiêu của bản tôn từ trước đến nay là diệt trừ toàn bộ yêu nghiệt tu luyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục””
Nghe vậy, Âm Cơ che môi cười hai tiếng, sau đó ý cười trên mặt ả biến mất, hất mặt nói: “Vậy ngươi có thể giết y sao?”
Trả lời Âm Cơ là bóng lưng của Hạo Tinh Tử.
Thái Hoa kiếm tách ra kiếm khí lãnh liệt đâm thẳng Lạc Tiệm Thanh. Cho dù Huyền Linh Tử đã chắn phía trước Lạc Tiệm Thanh thì hắn cũng đang gặp rất nhiều công kích, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể để ý tới Lạc Tiệm Thanh. Mà Lạc Tiệm Thanh còn đang trùng kích Đại Thừa kỳ, không có khả năng tự bảo vệ mình.
Hạo Tinh Tử vốn cho là một kiếm này của mình sẽ có thể chấm dứt hết thảy, kết liễu ngọn nguồn rắc rối. Nhưng khi lão ngự kiếm về trước bỗng có một bàn tay nắm lấy lưỡi kiếm Thái Hoa kiếm!
Thái Hoa kiếm là tiên khí, thân thể dù cứng cỏi đến đâu cũng sẽ bị tiên khí này cắt đứt, máu chảy ròng ròng.
Huyền Linh kiếm hóa thành luồng sáng màu vàng không ngừng ngăn cản công kích từ những tu sĩ Nhân tộc và Yêu tộc, mà Huyền Linh Tử không biết đã bay đến trước Hạo Tinh Tử từ lúc nào. Hắn không chút do dự nắm lấy lưỡi kiếm, cho dù linh khí Thái Hoa kiếm không ngừng cắt lên tay Huyền Linh Tử thì hắn cũng không buông tay.
Hạo Tinh Tử không tin nổi nói: “Sư đệ, ngươi…”
“Ngươi nhìn y lớn lên.” Giọng nói khàn đặc, Huyền Linh Tử nâng con ngươi, chết lặng nhìn tu sĩ đầu bạc.”Ngươi biết y sẽ không làm chuyện thương tổn người khác. Lúc trước vì đối kháng với Yêu tộc mà liên tục dính vào nguy hiểm, suýt nữa chết.”
Từng tiếng gằn đánh vào ngực Hạo Tinh Tử, lão chấn động nhưng không trả lời.
Trên mặt Huyền Linh Tử không có biểu cảm, hắn trầm mặc nhìn lão nhân đầu bạc đang do dự, bỗng nắm chặt Thái Hoa kiếm, máu chảy dọc thân kiếm.
Hạo Tinh Tử không nhịn được hô: “Sư đệ!”
Cổ tay Huyền Linh Tử dùng sức đẩy Thái Hoa kiếm vào vỏ kiếm bên hông Hạo Tinh Tử. Khi hắn ngẩng đầu lên thì độ ấm cuối cùng trong đáy mắt cũng biến mất, ánh mắt như nhìn người lạ khiến Hạo Tinh Tử ngẩn ngơ, chỉ có thể nhìn Huyền Linh Tử mấp máy môi, bình tĩnh vô tình nói ——
“Từ nay về sau Vô Âm phản bội rời khỏi Thái Hoa Sơn, thế gian không còn Huyền Linh Tử!”
Vừa dứt lời, Huyền Linh kiếm “Vèo ——” một tiếng bay tới tay tôn giả áo trắng. Hắn không chút do dự nâng trường kiếm lên, ngón tay bấm thủ quyết trên thân kiếm, điểm ra từng luồng sáng chói mắt, Huyền Linh kiếm huyễn hóa ra kiếm ảnh khổng lồ đánh lên tất cả tôn giả hai tộc đang tấn công hắn.
Một kích này như cuồng phong sóng lớn, đám tôn giả tràn đầy tin tưởng lao lên đầu đón trọn công kích. Mười hai tôn giả Đại Thừa trung kỳ văng ra xa hộc máu; những đại năng Đại Thừa hậu kỳ còn lại cũng tái mắt lùi về sau hơn mười bước mới đứng vững.
Hạo Tinh Tử cách Huyền Linh Tử gần nhất tức thì bị một chiêu kia đánh tới hộc một ngụm máu đầu tim, bay thẳng về sau liên tục va nát sáu ngọn núi mới ổn định cước bộ.
Huyền Linh Tử trấn định nâng tay lau máu bên khóe môi. Sắc mặt hắn trắng bệch, một người một kiếm cũng đủ khiến hơn hai mươi vị đại năng tuyệt thế đều dừng bước, không ai dám bước tới.
Âm Cơ híp mắt lạnh lùng nói: “Chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, làm gì phải cố chấp.”
Mũi kiếm chỉ thẳng Âm Cơ, tôn giả tuấn tú hơi ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Vậy cứ thử lên đi.”
Gió lạnh thổi quét qua, vậy mà không ai dám tiến lên trước khiêu chiến!
Rõ ràng đã bị trọng thương cực kỳ nghiêm trọng, rõ ràng đã xé rách một nửa nguyên thần, thực lực giảm lớn, nhưng khi đối mặt với tôn giả áo trắng, toàn bộ đại năng ở đây đều không dám di chuyển. Bởi vì một kiếm vừa rồi đã để bọn họ nhận ra một sự thật ——
Cho dù người này bị thương nặng thì hắn cũng là Huyền Linh Tử!
Tuyệt thế đại năng Hóa Thần trung kỳ duy nhất của Đại lục Huyền Thiên!
Không khí lập tức đóng băng, Huyền Linh Tử cầm kiếm mà đứng, tôn giả hai tộc cách hắn hơn hai mươi mét, không động đậy. Ngay cả Âm Cơ cũng chỉ có thể cắn răng nhìn chằm chằm Huyền Linh Tử, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng đúng vào lúc này lại nghe thấy một âm thanh trong trẻo từ phía sau Huyền Linh Tử.
Âm thanh này rất kỳ diệu, tất cả chư vị đại năng ở đây có người đã sống hơn vạn năm mà chưa từng nghe thấy âm thanh như vậy. Giống như tiếng vang đầu tiên từ thuở đất trời sơ khai, an bình bình thản có thể chấn động vạn vật.
Huyền Linh Tử lập tức quay đầu lại, chỉ thấy vết máu trên người Lạc Tiệm Thanh bắt đầu vỡ ra!
Ánh mặt trời chiếu xuống người thanh niên, chiếu tới khuôn mặt trắng nõn sau khi lớp máu đen rơi xuống, khoác lên dung nhan thanh nhã xuất trần một tầng sáng vàng nhạt, quả là da như bạch ngọc, tuấn tú tuyệt mỹ.
Huyền Linh Tử thì thào nói: “Tiệm Thanh…”
Âm Cơ trợn to hai mắt: “Không ổn, y sắp đột phá! Mau ngăn cản!”
Nhưng mặc cho đại năng hai tộc đang xông tới lẫn Huyền Linh Tử nhào tới trước chắn, thanh niên bỗng mở mắt.
Nếu phải miêu tả ánh mắt này thì chính là trầm tĩnh một vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm!
Trong đó ẩn chứa sự lắng đọng cổ xưa như đã xem hết thảy phồn hoa trên thế gian, không dao động, không vui không buồn, lẳng lặng quan sát mọi thứ. Ánh mắt này không còn giống nhân loại nữa, giống như…
“Thiên Đạo.” Huyền Linh Tử nghẹn giọng.
Nhưng ngay sau đó ánh mắt Lạc Tiệm Thanh lại khôi phục sắc thái. Y lập tức nhìn về phía Huyền Linh Tử, sau đó nhìn đám người đang đuổi tới.
Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng tiến tới đứng cạnh Huyền Linh Tử, câu đầu tiên là: “Sư phụ, ngươi lại bị thương!” Vừa dứt lời thì một vị đại năng đột nhiên đánh lén.
Huyền Linh Tử vẽ một đạo kiếm quang đánh tan công kích của đối phương, nhưng hắn kinh hãi thấy trong mắt Lạc Tiệm Thanh lóe ra tia sáng trong suốt. Cùng lúc đó, tu sĩ Đại Thừa trung kỳ đánh lén bỗng tru lên bi thảm, sau đó ngã sấp xuống.
Rõ ràng không có vết thương, nhưng lại ngã sấp xuống đất, mọi người không hiểu ra sao.
Huyền Linh Tử kinh ngạc nói: “Tiệm Thanh, này…”
Thanh niên tuấn dật quay đầu nhìn đại năng ngã dưới đất, chỉ thấy người kia đã điểm mũi chân bay lên không. Trên người hắn không có vết thương gì lớn, ngoại trừ vết kiếm khí của Huyền Linh Tử cắt qua ngực thì không có vấn đề gì. Nhưng ở trong mắt Lạc Tiệm Thanh thì khác, y nhìn sợi dây đỏ dưới chân người này đã biến mờ.
Sợi dây đỏ không biến mất nhưng đã ảm đạm đi nhiều.
Huyền Linh Tử nhíu mi hỏi: “Khí tức của ngươi vẫn chưa lên tới Đại Thừa kỳ, Tiệm Thanh, thất bại sao?”
Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa trả lời vấn đề này, y nhìn tôn giả áo trắng với ánh mắt phức tạp, một lúc sau, y đột nhiên kéo tay Huyền Linh Tử bay khỏi Mộng Sát Chi Địa.
Đám người Âm Cơ hoàn toàn không ngờ tới việc Lạc Tiệm Thanh đột nhiên thoát đi. Ngay cả Âm Cơ cũng sửng sốt, sau đó tất cả mọi người đều phẫn nộ đuổi theo, chỉ có tu sĩ vừa rồi bị đánh ngã xuống đất thoáng sững sờ mãi một lúc sau mới đuổi theo.
Bị Lạc Tiệm Thanh kéo rời khỏi Mộng Sát Chi Địa, Huyền Linh Tử cau chặt mày hỏi: “Tiệm Thanh, sao phải trốn.”
Huyền Linh Tử sớm phát hiện khí tức Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa lên tới Đại Thừa kỳ, nhưng không ngã xuống Độ Kiếp trung kỳ. Đồng nghĩa với thực lực Lạc Tiệm Thanh không giảm, bằng vào thực lực của hai người bọn họ thì không cần chạy trốn!
Nguyên thần bị xé rách của Huyền Linh Tử đã trở về bản thể, thực lực hiện tại của hắn ít nhất là khôi phục tới Hóa Thần sơ kỳ.
Dưới tình huống không phải bảo vệ Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử muốn giết hơn hai mươi tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ có chút phiền toái, nhưng để giết Âm Cơ thì dễ như trở bàn tay.
Nhất định phải diệt trừ Âm Cơ, không có ả, đại năng hai tộc truy giết bọn họ sẽ giảm đi ba phần lực lượng!
Nghe Huyền Linh Tử nói nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn mải miết chạy đi, không nói năng gì một đường hướng về phía Tây. Hành động không để ý tới này khiến sắc mặt Huyền Linh Tử biến lạnh, hắn nhẹ giọng hỏi lại nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn không trả lời.
Huyền Linh Tử rốt cục có chút giận dữ: “Tiệm Thanh, nếu ngươi vì thực lực có chút tiến bộ đã chống đối vi sư, vậy vi sư sẽ dạy dỗ lại ngươi biết cách tôn sư trọng…”
“Sư phụ.”
Tiếng nức nở khiến Huyền Linh Tử lập tức dừng lời.
Lạc Tiệm Thanh vẫn kéo Huyền Linh Tử rời đi, hắn mờ mịt nhìn bóng lưng đồ nhi nhà mình, nhìn đầu vai người phía trước đang run rẩy. Rõ ràng trước kia gặp rất nhiều khó khăn cũng chưa từng rơi xuống một giọt lệ, nhưng lúc này, một giọt nước mắt từ đằng trước bay tới rơi lên cánh môi khô cạn của Huyền Linh Tử.
Huyền Linh Tử giật mình.
Lạc Tiệm Thanh nghẹn ngào, gian nan phát ra từng chữ từ cuống họng: “Nếu không có sợi dây đỏ kia không phải bỏ mạng, cũng không phải hồn phi phách tán. Đại lục Huyền Thiên cuối cùng cũng sẽ diệt vong, thế giới mới sinh ra, bãi bể sẽ thành bãi bể mới, nương dâu cũng sẽ thành nương dâu mới, nhưng chúng nó vẫn là chúng nó. Nhưng ngươi lại không có sợi dây đó, từ nay về sau sẽ không tồn tại, không vào luân hồi… cả đất trời này đều không có ngươi!”
“Sư phụ, rốt cuộc ngươi đã giấu ta cái gì!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.