🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thượng tướng đại nhân, tiểu phụ nhân khiến người yêu thương

"Thiệu Vanh, xin lỗi..." Những giọt nước mắt như ngọc trai của Ức Từ lăn dài nơi khóe mắt. "Cô ta và đám cảnh sát đó... Là cùng một phe, họ... họ..."

Thiệu Vanh hiểu lý do Ức Từ cố ngăn cản mình.

Đối phương hoàn toàn không biết nàng là người của quân đội, chỉ đơn thuần lo lắng cho nàng từ tận đáy lòng.

Ngay từ đầu, ánh mắt dò xét đầy ẩn ý của những cảnh sát đó đã khiến nàng cảm thấy kỳ lạ.

Lửa giận trong lòng bùng lên, như nổ tung nơi lồng ngực. Nàng siết chặt nắm tay, không thể tin nổi sự mục ruỗng bên trong lại đến mức này.

Cuộc chiến với trùng tộc ngày càng leo thang, đến mức biên giới Đông Nguyên Thành đang có nguy cơ bên bờ sụp đổ.

Vậy mà sở cảnh sát khu vực đáng lẽ phải duy trì trật tự trị an, lại để một người không đủ tư cách làm cảnh sát tự tung tự tác, thông đồng với kẻ xấu, làm ô danh quân đội.

Thiệu Vanh giật miếng băng dán sau gáy, cả người toát ra luồng áp lực cực kỳ nặng nề.

Tin tức tố từ tuyến hương trên cổ nhẹ nhàng lan tỏa vào không khí, nhưng được kiểm soát hoàn hảo nên hướng thẳng về phía trước.

Nhờ nhiều năm huấn luyện, Thiệu Vanh có khả năng kiểm soát tuyệt đối hướng đi, phạm vi và nồng độ của tin tức tố.

Áp lực như mạng nhện dày đặc bao trùm lấy nàng, khiến tất cả những người xung quanh không chịu nổi mà khuỵu xuống, hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất.

"Mày... Mày..."

Alpha kia cảm nhận nỗi sợ hãi cực độ từ tận sâu trong tâm hồn, không còn chút ý chí phản kháng nào.

Chỉ biết run rẩy cầu xin người cảnh sát vừa đứng dậy bên kia: "Triệu ca, nhanh... nhanh bắt nó lại đi!"

"Cô ta..."

Thiệu Vanh nhìn thấy người cảnh sát còn định vung dùi cui về phía mình, liền rút từ túi ra thẻ chứng nhận quân nhân, cười lạnh:

"Cảnh sát Triệu, còn dám múa may dùi cui trước mặt Thượng tướng thì chuẩn bị gặp Tòa án Quân sự đi nhé."

Cảnh sát Triệu vừa nhìn thấy thẻ chứng nhận, đôi mắt lập tức trợn trừng, đồng tử co rút lại. Anh ta nhanh chóng ném dùi cui sang một bên.

"Thượng... Thượng tướng đại nhân, tôi, tôi không biết gì cả!" Người cảnh sát lắp bắp giải thích, cố gắng biện minh cho mình.

"Là... Là người đó đánh Omega của mình, không chịu ly hôn, còn đánh đến mức toàn thân đầy thương tích. Việc này... Việc này không liên quan đến tôi đâu, thưa đại nhân!"

"Đại nhân, tôi biết sai rồi! Tôi không hề nhận tiền. Người này là bạn của họ hàng tôi!"

Thiệu Vanh không nói gì, chỉ lạnh lùng bật cười, ánh mắt sắc bén liếc qua Alpha đang mềm nhũn dưới đất.

"Anh giải thích thế nào tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm anh sẽ xử lý chuyện này ra sao. Người kia, anh phải làm gì, anh hiểu chứ?"

Trán cảnh sát Triệu lấm tấm mồ hôi lạnh, ánh mắt đảo liên tục, trong lòng âm thầm chửi rủa.

Vị thượng tướng này rõ ràng là để mắt đến Omega xinh đẹp kia, vậy mà Alpha này lại gây họa lớn đến thế! Vợ thì sao chứ? Dù sao cũng không đánh dấu được! Giao Omega cho thượng tướng còn có thể nhận được lợi ích to lớn, giờ lại kết thù thì đúng là ngu xuẩn.

"Hiểu ạ, để... để cô ta tự mình đưa Omega đó đến giường của ngài."

Thiệu Vanh nhíu chặt mày, đôi mắt trầm xuống đầy lạnh lẽo.

"Để họ hoàn tất thủ tục ly hôn. Và phải để Alpha kia mãi mãi không xuất hiện trước mặt Ức Từ nữa."

Áp lực từ Thiệu Vanh khiến cảnh sát Triệu mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng gật đầu lia lịa.

Thiệu Vanh không thèm để tâm thêm, nhanh chóng đỡ lấy Ức Từ đang ôm bụng nằm dưới đất.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi đã sơ suất, không bảo vệ được cô."

Khoảng cách gần khiến Ức Từ loáng thoáng nghe được vài từ như "thượng tướng" từ những kẻ xung quanh.

Nhận ra Thiệu Vanh có thể là một nhân vật lớn, nàng cảm thấy ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, tôi không đau."

"Tôi sẽ đưa cô đi, rời khỏi nơi này trước."

Thiệu Vanh thậm chí không muốn liếc nhìn người vợ cũ đáng ghê tởm kia, chỉ tập trung dìu Ức Từ rời khỏi.

"Để tôi đưa cô đến bệnh viện nhé."

"Không cần đâu, cô đừng lo. Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi."

"Cô muốn đi đâu? Tôi sẽ đi cùng cô."

Thiệu Vanh cố hạ thấp giọng, sợ làm kinh động đến Ức Từ đang ôm chặt lấy mình với dáng vẻ nhỏ bé, hoảng sợ, thiếu an toàn.

"Tôi... Tôi cũng không biết," Ức Từ bối rối. "Tôi không muốn về nhà, đó là nhà của cô ta, tôi không còn nơi nào để đi nữa."

Thiệu Vanh nắm lấy đôi tay Ức Từ, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay muộn quá rồi, bên dân chính chắc đã đóng cửa. Nếu cô không phiền, chúng ta hãy tìm một khách sạn nghỉ qua đêm. Ngày mai tôi sẽ đi cùng cô làm thủ tục ly hôn."

Ức Từ ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút.

Nàng nhìn Alpha đối diện, chỉ mặc chiếc áo lót mỏng và khoác thêm áo ngoài, bèn dùng đôi tay khéo léo kéo cổ áo bị cuốn ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai người nọ.

"May mà cô đến kịp, nếu không... Nếu không tôi cũng không biết phải làm gì."

Đôi mắt Ức Từ hơi ửng đỏ, gương mặt hồng hào lại càng khiến nàng thêm đáng thương và dễ làm người ta xót xa.

"May mà tôi đến kịp, nếu không, tôi cũng không biết cô sẽ phải chịu đựng những gì."

Thiệu Vanh cũng thầm kinh hãi, nếu như nàng không nhận được cuộc gọi đó hoặc là có việc gì trì hoãn thì không biết Ức Từ sẽ còn bị ả vợ cũ khốn kiếp kia ngược đãi thế nào nữa.

Nàng dắt Ức Từ lên xe mô tô, tự mình ngồi phía sau, vòng tay qua để giữ nàng ấy thật chặt.

"Trời tối rồi, nhiệt độ hạ thấp lắm, cô cứ nép vào lòng tôi đi, đừng để bị lạnh."

Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn xe chiếu rọi qua làn sương mỏng, soi sáng con đường phía trước.

Tiếng động cơ xe vang lên, cuốn theo làn bụi mỏng từ phía đuôi xe, lao thẳng về phía trước.

°° vote đi bé °°

Nay cún khờ max ngầu luôn mấy bé ơi 😘😘😘.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.