🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Điện báo cầu cứu

"Khốn kiếp…"

Thôi Hòa nghiến răng, cảm giác xấu hổ đến cực độ hóa thành đỏ ửng trên mặt.

Nàng vẫn giữ nguyên tư thế lơ lửng giữa không trung, không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể đưa tay ra che mắt Thiệu Vanh.

"Không được nhìn!"

Cảm giác tê dại vẫn chưa tan hết, Thôi Hòa mềm nhũn nằm lại trên vai, cảm giác mất mặt khiến nàng chỉ muốn độn thổ.

Ở giữa nơi giao hòa, từng dòng nước pha lẫn chất nhầy cứ không ngừng nhỏ xuống, làm nàng càng thêm bối rối.

"Dơ chết mất."

Đôi mắt Thôi Hòa ngấn nước, tràn đầy ấm ức, như hai viên pha lê trong suốt.

"Đã bảo chị nhẹ nhàng thôi, giờ thì hay rồi."

"Không sao, lát nữa tôi sẽ lau sạch, đảm bảo không để lại dấu vết."

"Chị còn dám nhìn!" Thấy Thiệu Vanh tỏ ra bình thản, không hề ghét bỏ, Thôi Hòa mới hơi yên tâm một chút.

Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức nắm chặt phần thịt mềm bên hông của Alpha.

"Chị sướng rồi chứ gì! Em muốn đi tắm, mau đưa em đi."

Thiệu Vanh lúng túng nhìn quanh.

Phòng tập không có phòng tắm, chỉ có nhà tắm công cộng bên ngoài. Nàng không ngờ lại xảy ra tình huống thế này.

Hai người đành phải tách ra.

Thiệu Vanh vội lau sạch chất lỏng trên người, tiện tay mặc một bộ đồ đơn giản, rồi lấy chiếc khăn tắm lớn nàng để sẵn ở đây, quấn chặt lấy Thôi Hòa. Chiếc khăn rộng vừa vặn che kín cơ thể Omega.

"Giờ gần đến giờ cơm rồi, chắc không có ai đâu. Để tôi bế em ra phòng tắm bên ngoài, bên đó toàn phòng đơn."

Nàng bế Thôi Hòa đi ra nhà tắm công cộng. May mắn là lúc đó không có ai, nhưng trên đường đi, một người lính tình cờ bắt gặp.

Người lính kia tròn mắt cảm thấy mình đã ăn trúng đại dưa, không dám chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm nữ thượng tướng đi khuất vào cuối hành lang, rồi run rẩy nhắn tin cho chị em đồng đội.

Tin đồn lan nhanh trong quân bộ.

Không ai ngờ được, thượng tướng Thiệu Vanh mặt lạnh vô tình lại đang yêu đương. Đích thân nàng bế một Omega đi tắm khiến cả doanh trại sục sôi.

Các binh lính vốn luôn nghiêm nghị lập tức bàn tán không ngớt, cố gắng tìm hiểu xem Omega kia là ai.

Tin đồn lan rộng, ngày càng ly kỳ hơn, đủ loại phiên bản được truyền khắp các góc của quân bộ.

......

Vài ngày sau, khi Thiệu Vanh đến kiểm tra tuyến thể định kỳ,

Hà Dĩ nhìn nàng với biểu cảm khó nói nên lời.

"Có chuyện gì? Cứ nói thẳng ra, đừng cứ ậm ờ như vậy."

"Tôi chỉ muốn bảo cậu kiềm chế một chút, tuyến thể có vấn đề thì thôi, nhưng mà làm mấy chuyện đó giữa chốn đông người thì hơi quá rồi đó."

Hà Dĩ vừa lấy dịch tuyến sau gáy nàng, vừa khuyên.

"Cái gì?" Thiệu Vanh cúi đầu phối hợp, vẻ mặt ngơ ngác.

"Cậu đang nói cái gì thế? Nói rõ ra đi."

"Ơi là trời, quân bộ lan tin khắp nơi rồi kia kìa!"

"Họ bảo cậu đường đường là thượng tướng, không những dẫn bạn gái nhỏ vào phòng tập công cộng mà còn làm mấy chuyện đó trong nhà tắm nữa."

"?"

"Toàn bộ quân đội đều biết sao?"

Thiệu Vanh hơi sững người.

"Đúng vậy, đồn ầm lên rồi, là thật hay giả vậy?"

Hà Dĩ thấy nàng phản ứng như vậy, cũng bắt đầu nghi ngờ độ chính xác của tin đồn.

"Không có, tôi không làm mấy chuyện đó trong nhà tắm."

"Hả, hóa ra là tin đồn à," Hà Dĩ thoáng chút thất vọng.

"Mà là ai vậy? Không phải cô bạn gái học sinh cấp ba của cậu chứ?"

"Không phải," Thiệu Vanh hơi ngập ngừng, cuối cùng nhịn không được mà nói.

"Đừng hỏi nữa, là Thôi Hòa."

Tay Hà Dĩ khựng lại, suýt làm rơi ống nghiệm.

Nàng trợn tròn mắt, gần như không thể tin được, buột miệng: "Thôi Hòa? Gì cơ? Hai người… Từ khi nào? Ơ… Ủa?"

Cái tên này còn gây sốc hơn cả tin đồn.

"Khoan đã, cậu còn nhớ lần trước cô ấy bắn thẳng vào vai cậu không? Hung dữ như thế… Không phải chứ, một Omega tính tình như vậy mà cậu cũng cưa đổ được, khụ khụ, đỉnh dữ vậy."

Thiệu Vanh bất lực nằm trên ghế, giải thích: "Không có gì đâu, lần trước chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi cũng có lỗi. Thật ra, cô ấy rất tốt."

Hà Dĩ bĩu môi. "Tôi vẫn thấy cô bạn gái học sinh cấp ba kia hợp với cậu hơn. Tôi chọn đu cp cậu với cô bé học sinh nhé."

Nhắc đến Mộ Nguyệt, Thiệu Vanh bất giác nhớ tới Mộ Linh. Khuôn mặt nàng thoáng đỏ, mím môi không đáp.

Hai người trò chuyện thêm một lúc trong khi chờ kết quả kiểm tra.

"Hửm? Sao chỉ số nhân tố trong dịch tuyến của cậu không giảm mà còn tăng lên thế này? Gần đây lại cạn kiệt năng lượng tuyến thể à?"

Thấy Thiệu Vanh do dự gật đầu, Hà Dĩ nghiêm mặt.

"Khó khăn lắm mới có người bầu bạn, giúp gáy cậu đỡ hơn một chút, thế mà cậu không chịu nghe lời."

"Muốn chữa khỏi tuyến thể của cậu, trước hết phải phối hợp điều trị."

"Gần đây trùng tộc tấn công ngày một hung hãn hơn, chúng chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Tôi cần phải rèn luyện giới hạn của tin tức tố lớn hơn nữa, lỡ như chúng ta thua…"

Thiệu Vanh nghiêm túc nói: "Tôi cảm nhận được chúng đang mạnh lên. Tôi không thể lơ là được."

"Cậu…"

"Thôi được rồi, tôi không khuyên cậu nữa. Nhưng ít nhất cậu cũng phải nói với tôi, rồi phối hợp dùng thuốc chớ!"

Trong lúc hai người vẫn đang tranh luận,

Thiệu Vanh nhận được cuộc gọi trên thiết bị cá nhân.

Nàng nghe máy, đầu bên kia vang lên tiếng khóc khẽ, cầu cứu: "Xin hãy cứu tôi, được không?"

Giọng nói khàn khàn xa lạ khiến nàng nhíu mày. Nhìn qua dãy số, Thiệu Vanh cố nhớ lại.

Cuối cùng, nàng mới nhận ra đó là Omega tên Ức Từ.

°° vote đi bé °°

Lần này đau đầu với chị nhân thê à nha 💆💆💆.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.