Kỳ huấn luyện quân sự nửa tháng trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Mọi người tạm biệt thầy huấn luyện, khi xe buýt rời khỏi cổng doanh trại ai ai cũng bùi ngùi. Trong lòng vừa không nỡ vừa cảm thấy giải thoát.
Thậm chí, một bạn nữ nhạy cảm ngồi ghế đầu khóc thút thít, những người bạn ngồi xung quanh nghĩ cô bạn cạnh nghĩ cô nhớ thầy huấn luyện, không muốn về nhà nên gấp rút an ủi.
Cô bạn hít nước mũi ngược vào, lau nước mắt qua loa rồi lại cầm chiếc gương nhỏ soi hết góc này đến góc kia. Sau đó cô bạn khóc lóc bi thương hơn: “Phơi mặt ngoài nắng đen như Bao Thanh Thiên rồi, xấu quá….Sao dám về nhà gặp ai nữaaaa!”.
Vành nón quân phục không đủ rộng che hết mặt, rất nhiều bạn học cũng phơi nướng thành hai màu mặt như thế này. Trên xe buýt đa số là nữ, nghe lời cảnh tỉnh của Mít Ướt khi nãy, vội vàng lấy gương ra soi trái soi phải. Cứ nghĩ đến việc trở về trường với khuôn mặt xấu xí như vậy, bầu không khí trong xe rơi vào âm u.
Nhìn chung cả xe thì mỗi Phần Kiều tâm trạng không tệ lắm, cô nắm chặt điện thoại trong túi. Tuy mặt hơi đen đi chút, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Diễn trở về sau chuyến công tác trong tin nhắn Lương Đặc gửi, khóe môi Phần Kiều bất giác khẽ cong lên.
Xe buýt về đến trường, trời bỗng mưa lắc rắc vài giọt.
Lương Đặc bung dù, lẳng lặng đứng đợi từ bao giờ. Phía sau là chiếc Cayenne màu đen Cố Diễn thường đi.
Vừa khéo có một ngày nghỉ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972478/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.