Tống Đình Thâm ngẩng đầu: "Chuyện này cậu xử lý tốt là được rồi." 
Lê Viễn Hàng hơi xấu hổ: "Hy vọng không gây nên sự xáo trộn gì đối với hai vợ chồng cậu." 
Thấy hắn nhắc tới Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm không thể không cười: "Có lẽ mẹ Vượng Tử cũng không nhớ được Lê Tĩnh là ai đâu. Yên tâm đi." 
Lê Viễn Hàng lúng túng cười, nghĩ lại thì hắn thấy cũng đúng, Nguyễn Hạ căn bản sẽ không để ý, dù sao nhân phẩm của Tống Đình Thâm cũng đã đủ để làm cho người ta yên tâm. 
Cho dù biết, cho dù vẫn còn nhớ, Tống Đình Thâm cũng dám nói Nguyễn Hạ tuyệt đối sẽ không bối rối, cũng sẽ không để ý. 
Có điều nói đi cũng phải nói lại... cũng không biết nếu cô để ý lên thì sẽ thế nào, nếu có cơ hội nhìn thấy điều đó thì hình như cũng không tệ cho lắm. 
Tiếng chuông của điện thoại bàn vang lên, hiệu suất làm việc của trợ lý Trần vẫn luôn rất cao, Tống Đình Thâm trực tiếp ấn loa, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: "Tổng Giám đốc Tống, tôi đã hỏi phòng nhân sự rồi, họ nói không hề nhận được đơn xin từ chức của Lê Tĩnh, hơn nữa hôm nay cô ấy không đi làm nhưng cũng chưa xin phép Giám đốc phòng tài vụ." 
Không đến công ty, điện thoại cũng không nghe, cũng không hề xin nghỉ phép, cho dù là Tống Đình Thâm cũng không nhịn được nói với Lê Viễn Hàng: "Cậu vẫn nên về xem thử đi, có phải là bị bệnh hay không? Gọi điện cho bố mẹ cậu thử đi." 
Lê Viễn Hàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047581/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.