Tống Đình Thâm nhìn thấy tin nhắn này cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Thật ra anh cũng biết đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Hạ đi làm trong công ty, trước khi cô tốt nghiệp cũng đã từng đến Tống thị thực tập, có điều từ đó về sau thì cô không còn đi làm nữa, bây giờ cũng đã trôi qua mấy năm, anh cũng không chắc là cô có thể thích ứng với cuộc sống như thế hay không, vì vậy không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Vậy có lẽ sau khi tan ca thì anh phải nói chuyện cẩn thận với em rồi, tranh thủ làm cho các công nhân viên của anh cũng có suy nghĩ như em vậy." Tống Đình Thâm gửi lại như vậy.
Nguyễn Hạ: "Có điều..."
Đây là ý gì?
Tống Đình Thâm: "Sao vậy?"
Nguyễn Hạ: "Không biết có phải em đã tách rời khỏi xã hội quá lâu hay không, tôi luôn cảm thấy công ty này tốt thì tốt nhưng lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Cho dù là cô tiếp tân trước đó hay giám đốc bộ phận đều đối xử rất khách sáo với em, em cũng đâu phải là khách. Em cứ có cảm giác hình như hai người đó rất quan tâm đến ý kiến của em, có điều cũng có thể là do em đã tưởng bở rồi, có lẽ là do hai người đó vốn đã tốt như vậy rồi."
Tống Đình Thâm suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn: "Văn hóa trong mỗi công ty đều khác nhau, có lẽ là vì vậy nên chuyện làm ăn trong bộ phận quốc tế của công ty em mới tốt như thế, công ty mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047580/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.