Nguyễn Hạ nghe được lời nói này của Tống Đình Thâm thì yên tâm hơn rất nhiều, thật ra sau đó cô cũng đã suy nghĩ, có lẽ nhân viên trong công ty này đều có truyền thống như vậy, họ đối xử với mọi người đều nhiệt tình và khách sáo. Tống Đình Thâm có khá nhiều quan hệ, nếu anh đã bảo là không có vấn đề gì thì ít nhất ở ngoài cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, cô cũng muốn đi làm thử xem, giống như lời nói của anh vậy, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì cứ từ chức là được.
"Đợi đến lúc tôi nhận được lương..." Nguyễn Hạ suy nghĩ một lát: "Chắc cũng đã là tháng mười một, đến lúc đó tôi sẽ mua áo khoác cho anh và Vượng Tử."
Cho dù bây giờ cô cũng đã có rất nhiều tiền, có điều nếu như cô nhận được tiền lương, dùng tiền mà mình kiếm được để mua đồ cho hai ba con này thì hẳn là cảm giác đó sẽ rất khác biệt nhỉ.
Tống Đình Thâm mỉm cười: "Được."
Mới được nghỉ dài hạn xong, công việc trong phòng tài vụ cũng không nhiều lắm, dù sao cũng là ngày đầu của tháng, thế nhưng Lê Tĩnh vẫn ở lì trong văn phòng đến hơn tám giờ mới chịu tan ca về nhà. Cô ta đi ra khỏi công ty, đi chưa được bao xa thì một chiếc xe đã đậu bên cạnh cô ta. Lê Tĩnh biết đây là xe của anh hai, trong lòng cô ta không khỏi giật thót, không còn cách nào khác nên cô ta đành phải mở cửa xe ra, ngồi vào trong với vẻ không cam tâm.
Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047576/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.