Tống Đình Thâm và Vượng Tử không có ý kiến gì, không cần Nguyễn Hạ phải mở miệng, thân là đàn ông thì đương nhiên phải tự giác đi theo để xách đồ phụ rồi.
Bình thường lúc đi bộ qua đường, Tống Đình Thâm đều ôm Vượng Tử. Tuy rằng Vượng Tử rất ngoan nhưng dù sao thì cậu cũng còn là một đứa bé. Lúc này đúng lúc là đèn xanh dành cho người qua đường, Tống Đình Thâm ôm Vượng Tử chuẩn bị đi về phía bên kia đường, Vượng Tử đột nhiên dùng quả đấm nhỏ của mình đập vào cánh tay của Tống Đình Thâm...
Tống Đình Thâm nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
Vượng Tử chỉ Nguyễn Hạ đang ở một bên mà nói: "Ba nắm tay mẹ, qua đường lớn rất nguy hiểm."
Nguyễn Hạ vội vàng nói: "Mẹ đi sát bên cạnh ba là được rồi."
Vượng Tử tức giận, cậu lặp lại một lần nữa, giống như một ông cụ non vậy, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Qua đường lớn rất nguy hiểm, ba nắm tay mẹ đi!"
Trong lúc Nguyễn Hạ còn đang suy nghĩ phải gạt cậu thế nào, Tống Đình Thâm đột nhiên cầm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh dường như có một lớp chai, xúc cảm ấm áp truyền đến làm cho cả người cô đều bối rối.
Tống Đình Thâm một tay ôm Vượng Tử, một tay nắm lấy cô, mắt anh nhìn thẳng, chân bước ung dung về phía con đường bên kia.
Nguyễn Hạ ngơ ngác nhìn anh, lại cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, không biết tại sao tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, ngay cả việc mình đang muốn nói gì mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047575/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.