Nó đang ngồi trên một cái giường đơn êm ái, cúi gằm mặt săm soi mấy ngón tay quấn băng kín mít trên lớp chăn bông trắng tinh, trong khi một đám người lạ mặt quan sát từng nhất cử nhất động của nó.
Nó lấy tay vén tóc, mấy người đó nhìn. Nó sờ băng gạc thô ráp trên tay, mấy người đó lại nhìn. Nó hắt hơi, mấy người đó lại nhìn tiếp.
Nhìn nhìn nhìn. Cứ chăm bẵm nhìn nó như sinh vật lạ, nhìn hoài nhìn mãi mà không thèm nói câu nào, lâu lâu đổi tướng ngồi xong lại nhìn tiếp.
Bộ mấy người rảnh lắm hay sao mà cứ nhìn tôi hoài thế?!
Thật sự thì từ nãy tới giờ nó muốn thốt ra câu đó lắm luôn rồi á.
Tự nhiên vừa mới ngủ dậy là đã ở trong trạng thái bị một đám người nhìn chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt luôn rồi, ai mà thích bị vậy đâu chứ? Đặc biệt là đối với nó, nó chính xác là loại người thích được nhìn ngắm mà cũng không ưa nổi mấy cái nhìn đó đây này. Nhìn kiểu quan tâm chú ý thì cũng được thôi, đằng này lại nhìn bằng cái kiểu vừa tò mò vừa khó chịu xen tí quạo quọ đó, có quỷ mới chịu được cái nhìn của mấy người ý.
Tiếng chim hót vang đâu đó bên ngoài, nắng ấm hắt qua ô cửa sổ, trùm lên người nó một lớp màn ấm áp. Nó vẫn ngồi bất động, chân tê rần cứng đờ như đá, cử động tí thôi là ê buốt như bị kim chích. Nó khổ sở ngồi im, nhanh nhẹn đánh giá tình hình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-quan-bang/2726348/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.