Hera rảo bước trên hành lang rộng thênh thang vắng vẻ, nén nhịn cơn chếnh choáng quen thuộc. Cô thở dài, vò vò mái tóc đỏ cho cơn đau đầu qua đi, mi mắt gần sụm xuống bên trên quầng thâm đen sì.
Tối qua đúng là cô hơi quá chén thật, bà chủ quán Xương Đen đã cảnh báo vào giây phút hũ rượu ủ trăm năm lọt vào mắt của kẻ vốn đã say bí tỉ như cô. Nhưng trước khi lời nhắc nhở thân thiện kịp trọn vẹn nơi đầu môi, chính mắt bà đã thấy cô gái tóc đỏ kia nốc cạn hũ rượu trong tiếng hò reo ầm ĩ của đám thợ săn. Và, dĩ nhiên, kết quả chẳng mấy bất ngờ khi cơn đau thấu óc cứ thỉnh thoảng lại ghé thăm cô gái trẻ từ sớm tinh mơ tới giờ.
Hera nheo nheo mắt khi nắng chói hắt qua mặt, hơi khựng lại rồi bước tiếp. Ánh sáng có vẻ không hợp với nơi này, nơi mà những hành lang u tối bụi bặm nằm đó suy tàn với thời gian. Cô bâng quơ lướt qua những bộ áo giáp rỉ sét lấp lánh bạc trong ánh dương, chẳng còn vẻ ma mị kì quặc hiện hữu mỗi đêm của chúng.
Gió hà hơi lạnh vào cổ làm Hera rùng mình, cơn đau đầu cố hữu rầm rập xông tới buốt óc. Mặt khẽ nhăn, khó khăn lờ đi cơn đau như róc từng dây thần kinh nơi não bộ, cơn đau làm cô choáng váng, mắt mờ đi nhưng không đủ để đánh gục cô, dĩ nhiên.
Một vết cào ghê rợn trên bức tường mốc meo xám xịt chợt nhá lên trên võng mạc Hera, thành công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-quan-bang/2726341/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.