Trần Nhữ Tâm vì đau mà thức. Dạ dày đau đớn như bị lửa đốt khiến cô không nhịn được khẽ rên thành tiếng.
"Em tỉnh rồi." Giọng người kia khàn khàn tựa tựa máy móc đang vận chuyển, mang khuynh hướng cảm xúc lạnh như băng, "Ngồi dậy ăn chút gì đi."
"Tôi không nhìn thấy." Trần Nhữ Tâm phát hiện mắt mình bị bịt kín, tay chân cũng bị trói lại, may mà chất liệu mềm mại nên không đến nỗi khó chịu.
Người kia đi tới, dịu dàng ôm cô từ trên giường lớn đặt xuống ghế sa lon. "Em là con tin." Người kia nhắc nhở thân phận của cô, có lẽ muốn cô thành thật chút ít.
Trần Nhữ Tâm nào thừa sức để giãy giụa nữa, bao tử đau cũng đủ khiến cả người cô chẳng thể làm được gì rồi, vậy nên nhìn cực kì ngoan ngoãn.
"Há miệng."
Trần Nhữ Tâm thuận theo mở ra, hương vị cháo trắng cực kì thanh đạm, chỉ có thể mơ hồ nếm được vị ngọt. Nghĩ tới dạ dày mình còn đau nên cô cũng không bắt bẻ gì nữa.
Chờ sau khi dạ dày hơi căng ra, Trần Nhữ Tâm mới nói: "Để tự tôi làm."
"Không được." Người kia từ chối.
"...Vì sao lại trói tôi?"
"Tôi làm việc không cần lí do." Tiếng nói chuyện của anh rất chậm, cơ hồ không muốn để cô phát hiện được thân phận của mình.
Bị bịt mắt, Trần Nhữ Tâm chẳng còn cách nào khác, đành nói: "Vậy anh có thể cởi bịt mắt với dây trói cho tôi không?"
"Không thể." Lại bị từ chối.
"Tôi cần tắm rửa trước đã." Lúc này Trần Nhữ Tâm phát hiện trên người vẫn còn mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-nam-nuoi-nhot-ta/230469/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.