Ngày hôm sau, ngay khi vừa thức dậy, Ngân Tuệ chậm rãi bước ra ngoài đã nhìn thấy Gia Khiêm ngủ gục ở trên sofa của phòng khách mà nhoẻn miệng cười. Liền lập tức, cô tiến lại gần phía chàng trai vẫn còn ngủ say mà chậm rãi chạm nhẹ lên sóng mũi thon cao của anh mà say đắm ngắm nhìn, lẩm bẩm nói:
- "Đẹp trai thật."
Bất ngờ, giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai khiến Ngân Tuệ giật mình mà lúng túng thu tay về. Dáng vẻ tựa hồ như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang khi lén lấy trộm thức ăn của Ngân Tuệ khiến Gia Khiêm không nhịn được mà bật cười, trầm giọng nói:
- "Em đang muốn làm gì anh đấy?"
Nghe anh hỏi, người con gái có chút xấu hổ mà lắc đầu phủ nhận:
- "Em...em không có."
Cô vừa dứt câu thì đã bị người nằm trên ghế kéo ngã xuống, ngồi lên người anh, sau đó nhoẻn miệng cười, nhìn cô gái nhỏ, ngọt ngào hỏi:
- "Ngân Tuệ, những lời mà tối qua em nói với anh là thật đúng chứ?"
Nghe anh hỏi, người trước mặt khẽ gật nhẹ đầu. Cô chậm rãi nói:
- "Ừm. Gia Khiêm, em cũng không biết tự bao giờ, anh trở nên quan trọng trong cuộc sống của em đến thế. Những cử chỉ dịu dàng, rất đỗi ôn nhu mà anh dành cho em, đương nhiên bản thân em sớm đã nhận ra. Nhưng em cho rằng, đó chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái của mình."
Ngừng một lúc, Ngân Tuệ ngập ngừng tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/3323094/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.