Cạch....
Gia Khiêm đang ngồi trầm tư trong phòng bỗng nghe thấy tiếng mở cửa. Gương mặt anh hoàn toàn bất ngờ ngay khi nhìn thấy dáng người cao ráo ở phía cửa đang dõng dạc bước vào trong mà lên tiếng hỏi:
- "Gia Bảo? Em...em về từ khi nào?"
Nghe anh hỏi, Ngụy Gia Bảo khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó bình thản ngồi xuống bên cạnh, nhàn nhạt đáp:
- "Thất tình đến mức quên mất hôm nay cha mẹ quay trở về sao?"
- "Hả? Cha mẹ trở về rồi à?"
Ngay lập tức, Gia Khiêm đứng bật dậy, toan tiến về phía cửa liền cảm nhận cánh tay bị người phía sau giữ lại, Gia Bảo trầm giọng nói:
- "Hai người họ lên phòng nghỉ ngơi rồi. Anh không cần phải căng thẳng đến mức bước xuống nhà chào hỏi ngay bây giờ đâu."
Nói rồi, Ngụy Gia Bảo khẽ đảo mắt nhìn chung quanh căn phòng, sau đó nhanh chóng tiến về phía chiếc tủ mà kéo chiếc hộc ra. Khóe môi Gia Bảo khẽ cong nhẹ mà chậm rãi lấy ra quyển sổ dày, từ tốn lật từng trang rồi nhanh chóng xoay người lại, đối diện nhìn Gia Khiêm đang tỏ ra khó chịu mà dõng dạc nói:
- "Em nên gọi anh là anh trai hay là anh rể đây?"
Hàng lông mày của Gia Khiêm khẽ nhíu lại. Liền lập tức, anh mạnh tay giật lấy quyển sổ, mà lạnh giọng đáp:
- "Ngụy Gia Bảo, anh rất ghét người khác đụng vào đồ của mình."
Trước những lời cảnh cáo này, Ngụy Gia Bảo không những không sợ hãi mà phá lên cười, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/3305259/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.