Chương trước
Chương sau
** Lưu ý trước khi đọc: "Chương này có vài cảnh miêu tả nhạy cảm cho nên không khuyến khích đọc giả dưới 18 tuổi."

Sắc mặt Ngụy Hắc Viễn tỏ vẻ không vui liền lập tức cắn mạnh lên cánh môi anh đào của Cẩm Mộng Ninh đến mức bật máu, sau đó dùng đầu lưỡi của mình li.ếm sạch vết máu ấy mà giận dỗi nói:

- "Phải xưng là em. Hơn nữa, sau này đừng gọi cả tên họ của anh nữa."

Trông vẻ mặt hờn dỗi hết sức trẻ con này của anh, Cẩm Mộng Ninh không nhịn được mà bật cười. Liền sau đó, cô khẽ ho một tiếng mà cất giọng ngọt như mật ong nhằm trêu chọc người trước mặt:

- "Gọi là Viễn Viễn, Viễn ca ca hay là anh yêu hả?"

Mặc dù biết rằng đối phương đang trêu chọc mình, thế nhưng trước những câu nói này của cô khiến trái tim Ngụy Hắc Viễn như sắp tan chảy. Vành tai anh bất giác ửng đỏ tự lúc nào mà tròn xoe mắt nhìn cô, ngập ngừng đáp:

- "Ờ...ừm...em gọi sao cũng được. Nhưng đừng xưng hô tôi - anh nữa. Dù sao một lát nữa thôi, cả chúng ta đã hòa thành một rồi."

Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh nhíu mày khó hiểu. Cô phút chốc trợn tròn mắt mà hét lớn ngay khi nhìn thấy Ngụy Hắc Viễn cởi bỏ chiếc quần tây đen và cả quần nhỏ ở bên trong của mình ra khỏi, sau đó ném mạnh xuống sàn mà phơi này cậu nhỏ bên dưới sớm đã cư.ơng cứng lên ngay trước mặt cô.

- "Á....á...á...cái vật to giữa hai chân anh là gì thế? Đáng sợ quá."

Vừa nói, Cẩm Mộng Ninh trở nên hoảng loạn mà xoay lưng, toan bỏ chạy. Nhưng chưa đầy vài phút sau, cả người cô phút chốc cứng đờ ngay khi cảm nhận đầu nấm của chiếc gậ.y th.ịt của Ngụy Hắc Viễn chạm vào bờ mông căng tròn của mình khiến bên dưới của cô bấy giờ trở nên mềm nhũn mà chảy nước không ngừng.

Ngụy Hắc Viễn từ sau ôm lấy người cô. Bàn tay không quên mơ.n tr.ớn bộ ngực đẫy đà của thiếu nữ mà cất giọng dụ hoặc:

- "Nó chẳng hề đáng sợ như em nhìn thấy đâu. Vật này sinh ra là để lấp đầy khoảng trống bên dưới của em đấy."

Vừa nói, anh không ngừng cọ cọ gậ.y th.ịt của mình vào rãnh m.ông của người phía trước khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Những dòng nước ở bên dưới bỗng từ đâu chảy ra khiến hai chân cô phút chốc ướt sũng.

- "Mộng Ninh bé bỏng, đừng bướng nữa. Hãy để anh giúp em trở nên dễ chịu, có được không?"



Giọng nói khàn đục như đang thôi miên khiến Cẩm Mộng Ninh lập tức xoay người trở lại mà đưa mắt mơ màng nhìn người trước mặt. Liền lập tức, cô đưa tay choàng lên cổ của Ngụy Hắc Viễn khiến anh mỉm cười hài lòng mà dùng tay nâng trọn bờ mông của cô lên. Hai chân thiếu nữ lúc này vòng chặt lấy hông của Ngụy Hắc Viễn. Chiếc g.ậy thị.t sớm đã cươ.ng cứ.ng của anh cũng vì thế mà cọ nhẹ lên lỗ rốn nhỏ của cô.

Sau khi đặt người con gái nằm yên vị trên chiếc giường nệm êm, Ngụy Hắc Viễn khẽ dùng tay vuốt dọc cơ thể ngọc ngà của Cẩm Mộng Ninh một lần nữa. Anh nhẹ nhàng tách rộng hai chân của cô ra mà đặt đầu nấm của chiếc gậy dưới hạ thân mình ngay trước miệng hang sớm đã ướt đẫm của cô.

- "Sao em đổ nhiều mồ hôi thế. Thả lỏng cơ thể sẽ phần nào nới rộng hang động bên dưới của em."

Vừa nói, bàn tay anh không ngừng vân vê cặp đào hồng của thiếu nữ rồi sau đó di chuyển tay xuống vùng hạ thân sớm đã nh.ớp nh.áp của cô mà chậm rãi cho đầu ngón tay của mình vào ướm thử cửa hang.

- "Hơ...ưm...ha...khó...khó chịu quá."

Chất dịch đặc màu trắng đục bỗng từ đâu tuôn ra liên tục ngay khi Ngụy Hắc Viễn cho tay vào bên dưới, khiến cô không cầm được mà cong người, giọng nói đã trở nên thều thào, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, nhìn người trụ trên thân nhỏ giọng năn nỉ:

- "Ngụy Hắc Viễn, tôi...tôi khó chịu quá."

- "Mộng Ninh ngoan, mau gọi tên anh. Anh sẽ giúp em trở nên hư.ng ph.ấn. Nếu không, anh sẽ mặc kệ em đấy."

Ánh mắt Cẩm Mộng Ninh lúc này đã trở nên mơ màng, dần dần mất đi lý trí mà hướng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc g.ậy thị.t đang không ngừng câu dẫn của anh, khẽ gật đầu liên tục, nhỏ giọng nói:

- "Hơ...hơ...Viễn, giúp em với."

Nghe những lời lẽ ngọt ngào này từ phía người con gái mà mình yêu đến điên dại khiến khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong mà đưa mắt trìu mến nhìn người dưới thân đang tỏ ra khó chịu, ngọt ngào nói:

- "Hứa với anh sau này sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh. Sẽ không bao giờ nhớ đến Tôn Kiến Phúc, có được không?"

Vừa nói, ngón tay anh không ngừng khuấy đảo nơi cửa hang của Cẩm Mộng Ninh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, chất dịch cũng vì thế mà tuôn ra không ít. Đôi môi chúm chím không chút do dự mà ngoan ngoãn, gật đầu đáp:

- "Em hứa, em hứa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.