** Lưu ý trước khi đọc: "Chương này có vài cảnh miêu tả nhạy cảm cho nên không khuyến khích đọc giả dưới 18 tuổi."
Trước những lời hứa suông này từ Cẩm Mộng Ninh, Ngụy Hắc Viễn lập tức rút tay ra khỏi cửa động bên dưới khiến cô vốn đang khó chịu càng thêm trống vắng mà khẽ cong người cố nhịn đến mức bật khóc:
- "Ha...hư...hức...hức."
Ngụy Hắc Viễn tỏ vẻ phấn khích ngay khi nhìn thấy cô vợ nhỏ dưới thân đang cố gắng kiềm chế dục vọng trong lòng mà lập tức áp cả cơ thể cường tráng của mình lên thân hình mảnh mai của thiếu nữ mà táo bạo đánh dấu khắp nơi. Anh há miệng ngậm lấy cánh môi anh đào của cô như thể muốn nuốt trọn vào trong miệng. Mãi một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn mới thỏa mãn mà tách khỏi môi cô kéo theo cả sợi chỉ mỏng trong suốt từ miệng của đối phương mà nuốt xuống. Đôi tay liên tục nhào nặn hai ngọn đồi sớm đã tràn ngập dấu hôn trên người Cẩm Mộng Ninh, giọng mị hoặc nói nhỏ vào tai cô:
- "Mộng Ninh bé bỏng, nói yêu anh đi. Anh sẽ dập tan sự khó chịu trong người em."
Ngụy Hắc Viễn lúc này chẳng khác gì đã thôi miên thành công cô vợ nhỏ, khiến cô không hề nghĩ ngợi, giọng nỉ non vang lên:
- "Hức...hức...Ngụy Hắc Viễn, em yêu anh."
Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong nhưng vẫn cố tình châm chọc Cẩm Mộng Ninh, anh trầm giọng nói:
- "Phải nói nhiều và dài hơn nữa rằng em yêu anh, em muốn anh."
Cẩm Mộng Ninh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733229/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.