Dứt lời, đôi bàn Ngụy Hắc Viễn khẽ trượt dọc lên cơ thể người con gái, trầm giọng nói:
- "Anh muốn hỏi em một câu..."
Cẩm Mộng Ninh tròn xoe mắt trước gương mặt chứa đựng nhiều tâm tư của người trên thân mà gật đầu đáp:
- "Được. Anh cứ hỏi đi. Nếu như trong khả năng, tôi sẽ không ngần ngại trả lời."
Ngụy Hắc Viễn khẽ hít sâu một hơi. Anh nhẹ nhàng rời khỏi người cô gái nhỏ mà ngồi sang một bên, trầm giọng lên tiếng:
- "Em thấy anh là người như thế nào?"
Khi không, Ngụy Hắc Viễn lại hỏi cô một câu hỏi quen thuộc thế này, nhưng lại rất khó để trả lời sao cho đúng mà lồm cồm ngồi bật dậy, khẽ quấn chăn che chắn cơ thể trần trụi bên trên của mình, ngập ngừng nói:
- "Cảm nhận sao? Ngụy Hắc Viễn, sao đột nhiên anh lại hỏi tôi câu này?"
Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn ngồi đối diện nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc mà trầm giọng trả lời:
- "Anh thực sự muốn biết rằng hiện tại, em cảm thấy con người anh như thế nào?"
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh khẽ nở nụ cười gượng gạo mà lặng im nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang mong chờ câu trả lời của người ngồi cạnh, khẽ thở dài, lảng tránh đáp:
- "Tôi nghĩ rằng mình không nên nói thì hơn. Dù sao thì...tôi vốn không phải là người nên đưa ra lời nhận xét về con người anh. Chẳng qua tôi là..."
Cô chưa kịp dứt câu thì đã bị Ngụy Hắc Viễn cắt ngang, anh chậm rãi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733192/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.