** Lưu ý trước khi đọc: "Chương này có vài cảnh miêu tả nhạy cảm cho nên không khuyến khích đọc giả dưới 18 tuổi."
"Mộng Ninh, hãy gọi tên anh đi."
Ngụy Hắc Viễn hai tay ôm chặt lấy eo nhỏ của Cẩm Mộng Ninh mà thì thầm vào tai cô, bên dưới không ngừng ra vào liên tục khiến cô khẽ cong người theo từng nhịp thúc vội vã của anh, miệng nhỏ nỉ non rên nhẹ:
- "Hức...ha...Viễn...đứng mãi như vầy khiến hai chân em bủn rủn. Em...em sắp không trụ được nữa...á..."
Ngay khi cô vừa dứt câu liền cảm nhận cơn đau bên dưới truyền đến, không nhịn được mà hét lên. Thoáng chốc, cậu nhỏ của Ngụy Hắc Viễn đã lấp đầy bên trong cô. Hai tay anh bóp chặt lên bầu ngực sớm đã bị nhàu nát của thiếu nữ, sau đó gầm lên một tiếng, đâm mạnh vài lần vào hang động huyền bí của cô.
Đã hơn ba tiếng trôi qua, Ngụy Hắc Viễn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tuy nhiên, người trước mặt anh lúc này đã không chịu được nữa mà buông lỏng đôi chân đang dùng sức vòng chặt hông người đàn ông mà thở dốc nói:
- "Viễn, dừng lại được rồi...hức...hức. Em...em không thể tiếp tục được nữa."
Giọng điệu ngọt ngào pha lẫn tiếng nấc của Cẩm Mộng Ninh khiến Ngụy Hắc Viễn trở nên mềm lòng. Anh dùng tay nâng mông cô lên, sau đó cuồng nhiệt hôn lấy cánh môi sớm đã sưng tấy của thiếu nữ, trầm giọng ngọt ngào nói:
- "Cục cưng của anh kiệt sức rồi sao? Anh vẫn chưa muốn rời khỏi mà."
- "Viễn, nhưng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733185/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.