" Đa Tạ…" hai đứa nhóc nhìn Ngụy Đồ Thanh ấp úng nói ra lời cảm ơn chân thành 
" Không có gì…mà hai đứa cứ ở đây mãi sao? " 
" Chúng cháu không có nhà nên chỉ đành ở đây mà xin tiền của người dân thôi, cuối ngày cũng là lúc chợ tan cháu mới dám đi tìm thức ăn mà mọi người không mua nữa mà ăn tạm qua ngày thôi…" cậu bé đáp 
" Ca ca cháu là người tốt, huynh ấy luôn chăm sóc cho cháu và con dạy cháu những điều hay ho và tốt đẹp nữa nhưng cháu muốn học hỏi nhiều hơn cơ mà huynh ấy lại hết kiến thức để chỉ cho cháu rồi…cũng đơn giản thôi dù gì chúng cháu cũng không được đi học… cũng không có cha mẹ…" cô bé buồn bã nói 
Thấy hoàn cảnh đáng thương như vậy Ly Đàm khuyên Ngụy Đồ Thanh " Ngươi nhận nuôi hai đứa trẻ này đi, ta không nỡ nhìn chúng lớn lên như vậy…" Ngụy Đồ Thanh thầm nghĩ " thân mình còn lo chưa xong… nhưng mà giờ bỏ đi thì thấy tội cho hai đứa nhóc này quá…thôi thì làm việc thiện sẽ được quả báo xứng đáng mà… " 
" Vị đại ca này có thể nhận tụi cháu làm người hầu kẻ hạ cho huynh được không? Chúng cháu chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở là tốt lắm rồi…" cô bé lên tiếng. Nghe vậy Ngụy Đồ Thanh càng thêm xót thương cho những đứa trẻ hiểu chuyện này 
" Không được! " 
Nghe vậy hai đứa trẻ buồn bã thầm nghĩ bản thân chúng chỉ là những đứa trẻ bị vứt bỏ bị mọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3552752/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.