" Huynh dậy rồi sao? Có cảm thấy trong người có chỗ nào không khoẻ không? " Cảnh Hoài ghé sát lại hỏi 
" Ta ổn…ổn chứ…tất nhiên là ổn rồi " Ngụy Đồ Thanh ngập ngừng cố lấy lại cảm xúc ban đầu, thấy bản thân chịu quá nhiều cú sốc nên chàng muốn ra ngoài cho khuây khỏa Cảnh Hoài muốn đi theo thì bị chàng từ chối 
" Muội ở lại coi phủ hộ ta, nếu có khách thì phiền muội tiếp khách giúp ta nhé ta đi tý rồi quay lại " dứt lời Ngụy Đồ Thanh lao hẳn ra ngoài phủ thấy vậy Ly Đàm cũng trèo lên vai mà hóng theo Cảnh Hoài ngơ ngác đứng nhìn hình bóng rời đi của Ngụy Đồ Thanh mà trong lòng thêm xao xuyến 
Ra đến chợ Ngụy Đồ Thanh hỏi Ly Đàm về cuộc sống mới ở đây như thế nào cô đáp một tiếng:" Thú vị, khác hẳn những gì có trong tiểu thuyết mà tôi đọc " nghe thấy câu trả lời đó chàng cười cho qua mà tiếp tục dạo chợ. Sau khi ăn uống những đồ ăn mới lạ ở nơi này xong hai người quay người trở về thì Ngụy Đồ Thanh bắt gặp một cặp huynh muội đang ngồi ăn xin ở một xó, chàng lại gần thì trông chúng có vẻ sợ hãi 
" Hai đứa sao lại ở đây? Cha mẹ của hai đứa đâu? " chàng dịu dàng hỏi 
" Chúng cháu không có cha mẹ…" cậu bé đáp. truyện tiên hiệp hay 
" Sao hai đứa không đi học mà lại ra đây như thế? " 
Ly Đàm nhắc nhở với vẻ cau có " Ngươi không thấy hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3552751/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.