Ngày hôm sau Ngụy Đồ Thanh vừa bước ra khỏi phòng thì gặp Tiêu thị vệ
- " Vương Gia, thần đã hết thời hạn ở biên cương nên đã về với ngài đây, ngài có gì sai bảo thần nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm" Ngụy Đồ Thanh khó xử mà lại gần Tiêu thị vệ làm hắn có chút bối rối " Vương Gia thần làm gì sai xót mong ngài trách phạt "
" Ngươi tên gì? "
" Thần không có tên, từ nhỏ là trẻ mồ côi không cha không mẹ thâng chỉ biết họ là Tiêu, sau khi vào cung làm thị vệ được vương gia giúp đỡ thần mới được bên cạnh làm thuộc hạ cho ngài "
- " Vậy sao? Nếu giờ chỉ gọi ngươi là Tiêu thị vệ thì hơi phân biệt giai cấp.... Vậy ta gọi ngươi là Tiêu Tần nhé nghe có vẻ thân thiết hơn đấy "
" Vương Gia ngài...thật tốt...." Tiêu tướng quân nhìn Ngụy Đồ Thanh mà nước mắt nước mũi chảy thành dòng
- " Ây da...Cảm động vậy sao? Nín đi mà... người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ta bắt nạt ngươi mất..." Ngụy Đồ Thanh khó xử mà an ủi
Sơ Lạc vừa nhìn thấy Ngụy Đồ Thanh -" Vương Gia, tối nay hoàng cung tổ chức yên tiệc chào đón công chúa Lâu Lam cùng các vị thần đến để liên hôn với Vương Gia "
"Hả? Sao lại là ta chứ? "
"Nếu vương gia và Lâu Lam công chúa thành hôn thì nước Đại Ngũ và nước Lâu Lam sẽ trở thành đồng minh " Tiêu Tần giải thích
Sơ Lạc lên tiếng "Nhưng thần nghe nói,công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3552738/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.